Trương Lệ Cầm xấu hổ cười một tiếng:
- Thế nhưng Dương Gian, cậu cũng đừng có tức giận. Loại chuyện này cực kỳ bình thường trong thương trường. Chúng tôi chỉ sợ phiền phức nên không có đem chuyện này ra làm lớn lên. Nếu không không khó để xử lý chút chuyện nhỏ này.
Giang Diễm ở bên cạnh lập tức ôm lấy cánh tay của Dương Gian, tỏ ra bộ dạng mong chờ và nói:
- Hay là chúng ta đi tìm bọn họ để báo thù đi. Phải giáo huấn cho bọn chúng một trận ra trò mới được.
Nhưng Dương Gian lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh:
- Mấy tên nhãi nhép mà thôi, không đáng để quan tâm đến. Tý nữa dùng thủ tục chính quy đuổi đi là xong.
Giang Diễm nói:
- Cậu không định giáo huấn bọn chúng hay sao?
Dương Gian cười nhẹ một tiếng:
- Cái đó còn phải xem bọn chúng có thức thời hay không. Nếu có thể không cần ra tay thì đừng nên ra tay, tránh cho người khác lại bảo là chúng ta ỷ thế ăn hiếp người khác. Dù sao hiện tại tôi đã là người phụ trách của thành phố Đại Xương rồi, ở trong vùng đất của tôi làm gì có ai dám đối đầu với tôi chứ?
Chỉ là mấy vị tổng giám đốc công ty mà thôi. Nếu tính bên trong thành phố Đại Xương thì bọn chúng cũng không có nhiều phân lượng lắm nhưng lại không phải người bình thường. Tuy nhiên ở trong mắt của Dương Gian thì bọn chúng lại giống như những đứa trẻ vậy, hắn có thể khi dễ bọn chúng bất cứ lúc nào.
Thế nhưng có vẻ như Giang Diễm vẫn chưa hết tức giận, cô cứ lẩm bẩm một mình:
- Hừ, xem như bọn chúng may mắn.
Đương nhiên cô biết được quyền lợi hiện tại cửa Dương Gian, chỉ cần hắn hô một câu thì toàn bộ thành phố Đại Xương sẽ phải xoay quanh hắn. Bất kể cơ quan nhà nước nào ở trong thành phố đều sẽ phải phối hợp hành động với hắn. Thậm chí hắn có thể yêu cầu sự trợ giúp của lực lượng vũ trang cũng được. Mặc dù quyền lợi của hắn lớn như vậy nhưng hầu như Dương Gian không có bao giờ sử dụng đến những cái này.
Dương Gian khác với những ngự quỷ nhân còn lại, hắn không có hứng thú lắm với quyền lợi. Dù sao đi nữa, hiện tại hắn đã là ngự quỷ nhân, chẳng biết sẽ chết vào khi nào. Cho nên điều hắn quan tâm sẽ chỉ là tiếp tục sống sót và bảo vệ một vài người thân chứ hắn không có rảnh mà đi quan tâm mấy thứ phù phiếm không có tác dụng kia.
Xe dừng lại ở trên con đường của một khu trung tâm thành phố phồn hoa. Một tòa cao ốc to lớn, cao khoảng 45 m chắn ngang trước mặt bọn họ.
Dương Gian xuống xe, mà Giang Diễm ở bên cạnh lại mang giày cao gót hưng phấn đuổi theo sau lưng hắn. Sau đó trực tiếp ôm lấy cánh tay của hắn, tỏ ra bộ dạng cực kỳ thân mật.
Dương Gian tỏ ra hơi kinh ngạc:
- Chị ôm tôi làm gì vậy?
Giang Diễm lại cười hì hì nhưng tay vẫn cứ ôm chặt cánh tay của hắn.
- Đừng có quan tâm đến chuyện này, cậu cứ đi đi. Chúng ta đi qua đó nhìn xem công ty.
Trương Lệ Cầm tỏ ra không thấy chuyện gì cả. Cô chỉ im lặng ôm lấy chồng hợp đồng bám sát phía sau.
Vừa mới đi vào tầng thứ nhất của tòa cao ốc, Dương Gian đã lập tức nhìn thấy người nhà Vương San San đang ngồi chờ ở trong khu nghỉ ngơi. Cha của Vương San San, Vương Bân là một người đàn ông tuổi chừng 40. Nhưng giờ phút này trên mặt ông ta đang tỏ ra buồn thiu, ngồi hút thuốc. Hộp thuốc lá ở trong tay đã đựng một đống tàn thuốc rồi.
Dương Gian đi qua đó, khách khí chào hỏi một tiếng:
- Chú Vương, chào buổi sáng.
Vương Bân đột nhiên ngẩng đầu, sau đó nhanh chóng dập tắt điếu thuốc lá, rồi kích động chào hắn:
- Dương Gian, không, tổng giám đốc Dương, ngài khỏe chứ.
Chỉ trong khoảng thời gian có nửa năm, người thanh niên trước mặt ông ta đã thay đổi từ một đứa học sinh cấp ba không biết gì thành một người phụ trách toàn bộ thành phố Đại Xương. Điều này khiến cho ông ta phải liên tục cảm thán ở trong lòng. Vì trong chính đoạn thời gian này ông ta biến từ một vị giám đốc lương trăm vạn một năm trở thành một người đàn ông thất nghiệp. Sự thay đổi trái ngược nhau này khiến cho ông ta có chút không thích ứng được.
- Chú Vương khách khí rồi. Chú vẫn nên gọi cháu là Dương Gian đi. Mới sáng sớm mà đã khiến cho cả nhà chú vất vả chạy đến chờ ở đây, thật sự là có chút xấu hổ.
Dương Gian vẫn tỏ ra vô cùng lễ phép, khi hắn vừa mới trở thành ngự quỷ nhân Vương Bân đã từng trợ giúp cho hắn một ít.
Sau đó Dương Gian lại quay đầu và gật gật với Vương Hải Yến.
- Dì Vương, dì khỏe chứ.
Vương Hải Yến cười ngượng một tiếng, bà ta không biết nên đối ứng như thế nào khi đối mặt với Dương Gian.
Vương Bân có chút xấu hổ nói:
- Thực ra chúng tôi đến sớm như vậy là để tìm cậu hỏi thăm chút chuyện. Lúc trước tôi có nghe Giang Diễm bảo là cậu đang đi công tác nên mới kéo dài đến tận giờ.