Khủng Bố Sống Lại

Chương 677: Sinh Hoạt Cùng Dương Gian




- Cô không định đi cùng tôi à?

Trương Lệ Cầm lắc lắc đầu nói:

- Tôi không đi đâu, chuyện cỏn con này mà cần hai người chúng ta phải đi hay sao. Tôi cũng phải đi tắm rửa đây, chạy cả một ngày rồi, tôi cũng không muốn lại tiếp tục chạy nữa.

Chờ cho đến khi Giang Diễm rời đi, cô mới đứng dậy và trở lại phòng mình. Nhưng sau khi tắm xong, Trương Lệ Cầm không đi ngủ ngay mà nhẹ nhàng đi vào trong một căn phòng ở tầng năm.

Cô gõ gõ cửa rồi kêu:

- Dương Gian, cậu có ở trong đó không?

- Có chuyện gì vậy?

Ở bên trong đột nhiên vang lên giọng nói của Dương Gian. Trương Lệ Cầm đang trùm khắn tắm, khuôn mặt cô đỏ ửng, mang theo một chút tư thái dụ hoặc đi vào bên trong. Lúc này Dương Gian đang ngồi ở trên giường, cầm bút ghi chép cái gì đó. Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, rúc vào trong chăn rồi nằm xuống bên cạnh người đàn ông của cô. Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh không có bất cứ phản ứng nào nên cô vội vàng thúc giục.

- Không ngủ à?

Dương Gian nhìn cô một cái rồi nói:

- Tý nữa mới ngủ được.

Trương Lệ Cầm nói:

- Lúc trước do ở dưới tầng một nên không thích hợp lắm, hiện tại tôi muốn nhờ cậu một chuyện.

Dương Gian cũng không có ngẩng đầu lên nhìn cô mà cắm cúi viết. Hắn chỉ hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Trương Lệ Cầm nói:

- Cậu bán cho tôi mấy căn nhà được không? Tôi muốn mang thân thích của tôi đến ở trong tiểu khu.

Dương Gian nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:

- Muốn mấy căn? Tôi để Giang Diễm chuyển nhượng sang cho cô.

Trương Lệ Cầm tức giận lườm hắn một cái:

- Tôi vẫn còn chút tiền tiết kiệm, thêm tiền lương của cậu trả nên tôi có thể mua được. Cậu đưa cho tôi thì là gì? Chẳng lẽ cậu định bao dưỡng tôi à? Cậu nghĩ gì thế, tôi còn không đồng ý đâu?

Dương Gian nói:

- Tôi không có ý tứ gì đâu, vì tôi cảm thấy chút tiền lẻ của cô không thể nào mua được. Chẳng lẽ Giang Diễm không có nói cho cô biết giá nhà ở trong này hay sao?

Trương Lệ Cầm nói:

- Tôi không có hỏi quả á. Thế nhưng không phải là ở trên băng rôn quảng cáo có ghi là chín ngàn tám một căn hay sao?

Dương Gian cười cười:

- Đấy là cái giá đưa ra trước khi xảy ra chuyện linh dị. Hiện tại đã xảy ra chuyện rồi, giá phòng của tiểu khu Quan Giang đã không còn ở mức đó nữa.

- Vậy hiện tại giá bao nhiêu rồi?

Dương Gian nói:

- Hiện tại không bán nữa rồi. Nhưng nếu muốn bán thì tôi để cho Trương Hiển Quý ra giá là 100 vạn một căn.

- Một trăm vạn một căn nhà?

Dương Gian lại nói:

- Không? Là 1 mét vuông. Mấy kẻ có tiền nghe được phong thanh về thông tin nào đó mà muốn chạy đến đây để nhờ tôi bảo vệ thì đâu có dễ dàng như vậy được. Không thịt bọn họ một khoản thì làm sao xứng đáng với công sức tôi sẽ bỏ ra chứ.

Trương Lệ Cầm vừa thẹn vừa tức:

- Vậy sao cậu không đi ăn cướp đi. Một căn phòng mà bán 100 triệu. Có bán tôi cũng chẳng mua nổi.

- Thực ra giá phòng chỉ có 100 vạn thôi nhưng cái giá của sự an toàn lại không phải chỉ có chừng đó. Cái tôi bán không phải là nhà ở mà là đảm bảo an toàn. Sau này tôi sẽ ở lại bên trong tiểu khu này nên chuyện linh dị không thể nào xuất hiện ở đây. Mà dù có xuất hiện thì tôi cũng có thể bảo vệ an toàn cho bọn họ trước tiên. Bởi vì quỷ vực của tôi có thể bao phủ toàn bộ tiểu khu chỉ trong chớp mắt. Nếu mọi chuyện mà tồi tệ quá thì tôi cũng có thể mang toàn bộ người của tiểu khu đi chỗ khác. Lúc này Dương Gian nhìn cô với bộ dạng giống cười nhưng không phải cười rồi nói tiếp:

- Cô nghĩ mà xem, cái tôi bán này có quý giá không? Trên thế giới này có không ít kẻ lắm tiền nhiều của đâu. Tiền lời mà tôi muốn kiếm chính là tiền của bọn họ. Còn về phần cô thì khác, tôi lại cảm thấy cô rất đáng tiền. Từ trước đến giờ tôi cứu cô ba lần rồi, nếu dựa theo phí cứu mạng của tôi, hiện tại giá trị con người của cô cũng phải mấy tỷ.

Trương Lệ Cầm trợn mắt lườm hắn một cái:

- Không nghĩ tôi lại đáng tiền đến như vậy. Vẫn là cậu đưa cho tôi mấy căn phòng nhỏ đi. Nếu không tôi sẽ không thể nào bàn giao lai cho người nhà. Cậu mà đòi tiền thì tôi không có đâu nhưng nếu đòi người tôi có thể cho cậu.

Dương Gian nghiêm túc nói:

- Giá trị của cô đắt như vậy, đương nhiên là đòi người sẽ có lợi hơn rồi.

Nhất thời Trương Lệ Cầm có chút cảm động, ánh mắt nhìn Dương Gian cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

Nhưng Dương Gian lại nó tiếp:

- Giá thành của phòng ở cao bao nhiêu? Tôi sẽ ra giá rất cao, như vậy sau này tôi có thể quang minh chính đại mà trừ lương của cô. Thế coi như tôi vừa kiếm lời một người nhân viên không lương, với lại vẫn là làm việc chung thân. Tính thế nào cũng không lỗ được.

Vốn còn một chút cảm động nhưng khi nghe hắn nói như thế khiến cho Trương Lệ Cầm phải trợn mắt liếc hắn một cái.

- Vậy mà cậu lại đang tính sổ sách với tôi.

Dương Gian để bút xuống rồi nói:

- Không nói chuyện này nữa, ngủ thôi.

- Nên đi ngủ rồi.

Trương Lệ Cầm đưa tay tắt đèn, càng ngày cô càng có thói quen sinh hoạt cùng Dương Gian.