Khủng Bố Sống Lại

Chương 676: Chín Giờ Sáng




Nghe câu hỏi đó của hắn, tâm trạng của Giang Diễm nhất thời có chút không tốt:

- Đương nhiên là có, lúc nãy tôi còn đang tức giận vì chuyện này đây.

Dương Gian nói:

- Ngồi xuống rồi nói đi.

Vừa mới ngồi xuống, Giang Diễm đã lôi ra một tập hồ sơ từ bên trong ngăn bàn.

- Cậu nhìn cái này trước đi.

- Tôi không hiểu nhiều về mấy cái này, Trương Lệ Cầm, cô nói cho tôi nghe đi.

Dương Gian không có đọc nó, hắn vừa mới chép xong hồ sơ, nên hiện tại không muốn lại tiếp tục đọc hồ sơ.

Trương Lệ Cầm cười cười:

- Đây chính là những giấy tờ liên quan đến việc chuyển nhượng lại tòa cao ốc. Đây không phải là phần thưởng của thành phố Đại Xương tặng cho cậu hay sao, ai bảo mấy ngày trước cậu xử lý giúp chuyện linh dị? Mấy ngày hôm nay tôi cùng với Giang Diễm không ngừng chạy qua chạy lại để hoàn thành hồ sơ này. Ngay cả nghỉ một chút cũng chẳng thể. Đó là nguyên một tòa cao ốc lớn đó. Cậu thật sự có bản lĩnh, đây là kiến trúc tiêu biểu của thành phố Đại Xương. Với lại nó chỉ mới khánh thành được mấy năm. Trước đây, khi còn làm nhân viên bán hàng tôi có đi qua chỗ này để tham dự triễn lãm về xe hơi đó.

Nói đến đây, trên mặt của cô thể hiện rõ sự khâm phục.

Dương Gian mở miệng nói:

- Một tòa cao ốc mà thôi, không tính là gì. Dù sao tôi cũng đang liều mạng vì thành phố Đại Xương.

Thực sự hắn cũng chẳng thèm để ý đến giá trị của một tòa cao ốc. Dù sao hiện tại hắn đã có gần một nửa cái tiểu khu Quan Giang rồi. Chuyện về tiền bạc đã được xử lý xong, hiện tại chỉ còn lại những chuyện mà dù có tiền cũng chẳng thể giải quyết được. Trương Lệ Cầm giở đống hồ sơ ra, sau đó lấy cây bút cài ở trên túi áo, chỉ vào một chỗ trống trên hợp đồng rồi nói với hắn.

- Cậu chỉ cần ký tên vào đây thì toàn bộ tòa cao ốc này sẽ là của cậu. Còn những thủ tục kia tôi và Giang Diễm sẽ đi xử lý cho cậu.

Dương Gian không có cầm bút mà chỉ cười khẽ. Sau đó hỏi ngược lại Trương Lệ Cầm:

- Cô cảm thấy nếu tôi ký tên vào tờ giấy này thì tòa nhà này sẽ nằm trong tầm tay của tôi được bao lâu?

Giang Diễm ở một bên tỏ ra ngơ ngác vì không hiểu hắn đang nói cái gì.

- Ý của cậu là gì vậy?

Ngồi không kiếm lời nguyên một tòa cao ốc mà Dương Gian còn đang do dự. Không phải hắn là người luôn xem tiền tài như sinh mạng hay sao?

Dương Gian nói:

- Loại người như tôi sống không được lâu đâu. Nếu muốn đảm bảo thì cần phải đặt một vài tư sản trong tay của người nào sống càng lâu càng tốt. Chỉ có như vậy thì người nhà của tôi, thân thích của tôi mới có thể nhận được chiếu cố. Nếu không tôi mà vừa chết đi thì những thứ này có lưu lại được không thì đó còn là vấn đề chứ chưa nói đến nó sẽ còn mang đến phiền phức.

Giang Diễm hỏi:

- Vậy cậu định chuyển nhượng nó lại cho ai đây?

Dương Gian lắc lắc đầu và nói:

- Tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra, chuyện này cứ để đó mai lại nói. Tôi vừa mới trở về ngày hôm nay nên hơi mệt, tôi chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ đây. Đúng rồi, gần đây Chương Hoa có gọi điện cho tôi hay không.

Liên lạc viên của thành phố Đại Xương là Chương Hoa, một khi có chuyện linh dị hắn ta sẽ phải liên lạc với hắn ngay lập tức.

Giang Diễm lắc đầu nói:

- Không, đã mấy ngày rồi hắn ta không có đến. Trước đó cũng có đến một lần, sau khi cậu rời đi được một lúc. Hắn ta đến để thông báo về chuyện của tòa cao ốc mà thôi.

Dương Gian nói:

- Không có gọi điện là tốt nhất. Không gọi cũng có nghĩa sau khi chuyện linh dị của quỷ chết đói kết thúc, thành phố Đại Xương đã trở nên cực kỳ an toàn. Có lẽ trong một đoạn thời gian ngắn, chuyện linh dị sẽ không xuất hiện ở đây.

Dương Gian đột nhiên chỉ chỉ vào xấp hợp đồng ở trong tay rồi nói:

- Đúng rồi, tôi chuẩn bị mở một cuộc họp vào ngày mai, Giang Diễm, chị đi thông báo cho Trương Vĩ, còn có cha của cậu ấy là Trương Hiển Quý, cùng với người nhà Vương San San và Trương Hàn. Tiếp theo tôi sẽ nhân cơ hội này để xử lý một số chuyện, địa điểm tổ chức cuộc họp là ở trên tòa cao ốc này.

Giang Diễm hỏi.

- Vậy lúc nào thì bắt đầu họp?

Dương Gian nói:

- Chín giờ sáng.

Giang Diễm gật đầu nói:

- Được rồi, tý nữa tôi sẽ gọi điện thông báo cho bọn họ.

- Tôi đi nghỉ đây.

Sau khi nói xong, Dương Gian lại xoay người đi lên lầu.

Chờ đến khi Dương Gian rời đi, Dương Gian lại lập tức phải bận rộn. Cô phải gọi điện thoại cho từng người để thông báo, nếu không có số điện thoại thì cô phải đi đến nhà của từng người để báo. Đối với Giang Diễm mà nói, những chuyện mà Dương Gian bàn giao đều là chuyện quan trọng nhất. Cô cần phải tập trung cao độ để hoàn thành nó một cách tốt nhất. Bởi vì đây chính là cách mà cô chứng minh giá trị của bản thân cho Dương Gian biết. Ngay khi Giang Diễm chuẩn bị đi ra ngoài thì cô đột nhiên quay đầu lại và hỏi một câu.