Vừa mới bước vào cửa, Giang Diễm đang mặc bộ quần áo công sở ở trên người tỏ ra tức giận. Cô nàng lầm bà lầm bầm một mình:
- Con mẹ nó chứ, lão già kia nghĩ lão là ai lại muốn bà đây bồi rượu với lão ta. Đây quả thật là chuyện cực kỳ buồn nôn. Hừ, nghĩ gì, tưởng là có mấy đồng tiền bẩn kia thì bản thân đã trở nên không tầm thường rồi hay sao. Còn dám nhìn chằm chằm vào bắp đùi của bà. Cặp đùi đẹp của bà đây đâu phải là thứ mà tên kia có thể sờ được chứ? Ngay cả Dương Gian còn chưa có sờ qua đây này.
Vốn là hôm nay cô đi qua đó để đám phán một số chuyện của công ty, nhưng nào biết lại đụng phải một lão già buồn nôn. Trương Lệ Cầm cũng vừa vào nhà, nghe Giang Diễm lẩm bẩm như vậy thì tỏ ra kinh ngạc hỏi:
- Có vẻ quan hệ giữa cô và Dương Gian không được tốt lắm nhỉ?
Giang Diễm trợn mắt một cái rồi nói:
- Đương nhiên là rất tốt rồi. Trước kia, khi còn gian khổ lập nghiệp, chúng tôi đã từng ngủ chung giường với nhau. Nhưng có lẽ tôi không phải gu của hắn nên hắn cứ lạnh nhạt đối với tôi. Nhưng không sao hết, dù sao tôi cũng quyết định rồi, cả đời này tôi sẽ bám dính lấy hắn. Đúng rồi, vì sao cô lại không tỏ ra tức giận vậy. Chẳng phải lão già khốn nạn kia cũng nhìn chằm chằm vào ngực cô hay sao?
Nói đến đây cô lại tỏ ra ghen ghét khi nhìn thấy bộ ngực có chút kinh người của Trương Lệ Cầm. Quả thực bộ ngực này cũng có chút trái với lẽ thường, bình thường sẽ không thể nào có chuyện to đến mức như vậy được, đây cos phải manga đâu.
Trương Lệ Cầm chỉ cười khẽ, nói:
- Kể từ khi học cấp ba tôi đã gặp phải những trường hợp như thế này nên thành quen. Với lại cách ăn mặc của tôi vẫn tương đối bảo thủ, đám đàn ông kia cũng không thể thấy được gì, bọn họ đâu có khả năng nhìn xuyên đâu, cho nên tôi tức giận để làm chi? Trước kia chắc cô chưa từng có bạn trai đúng không? Nếu không cô sẽ không thể nào tỏ ra tức giận như vậy được.
Giang Diễm tỏ ra hơi kinh ngạc:
- Làm sao cô biết được?
Trương Lệ Cầm cười nói:
- Là người từng trải cho nên tôi biết cũng là điều bình thường.
- Khoan, có gì đó không thích hợp ở đây.
Giang Diễm bất chợt nhíu nhíu đôi mi thanh tú của cô. Cô đột nhiên cảm thấy có chuyện gì đó sai sai ở đây.
Trương Lệ Cầm nói:
- Làm sao? Cô lại đang nghĩ chuyện gì thế, là do hợp đồng có vấn đề hay là quên làm việc gì ở công ty thế?
Sắc mặt của Giang Diễm trở nên nghiêm túc:
- Không, có ai đó vào trong nhà. Cô không nhìn thấy đèn trong nhà được bật lên rồi hay sao? Với lại trong đống đồ ăn vặt mà tôi vừa mua ngày hôm qua bị mất đi một bao khoai tây chiên hay sao? Tôi nghĩ rất có thể trong nhà chúng ta có trộm.
Trương Lệ Cầm có chút im lặng:
- Có ăn trộm đi nữa cũng không thể nào có việc người ta chỉ lấy đi một bao khoai tây chiên như thế này chứ. Với lại trong nhà chúng ta cũng chẳng có thứ gì đáng tiền.
Giang Diễm nói:
- Sao lại không có được chứ. Đống mỹ phẩm của tôi, còn có túi xách, son môi, váy, áo... Toàn bộ cũng phải mấy chục vạn chứ ít đâu. Tất cả đều là gia sản do tôi cực khổ lắm mới dành được đó. Không được, tôi phải đi kiểm tra xem sao.
Nói đến đây, cô vội vàng chạy lên tầng trên để kiểm tra.
Thế nhưng còn chưa leo lên đến tầng hai, Giang Diễm đã nhìn thấy Dương Gian. Lúc này hắn đang cầm một bao khoai tây chiên ở trong tay vừa ăn vừa đi xuống dưới.
- Sao đến tận giờ hai người mới trở về, tôi còn muốn bàn với hai người một chút chuyện đây. Có phải hai người lại chạy đi chơi đâu đó rồi phải không? Không sợ sẽ gặp phải lệ quỷ à?
Giang Diễm tỏ ra cực kỳ mừng rỡ khi nhìn thấy Dương Gian. Cô lập tức nhào tới, giang hai tay ra ôm chặt lấy hắn:
- Dương Gian, cuối cùng cậu cũng đã trở về. Mấy ngày hôm nay cậu đi đâu vậy, cậu có biết là ngày nào tôi cũng nhớ tới cậu hết không. Nhớ đến cả mất ngủ luôn, tối nào cũng ngủ không ngon.
Dương Gian nói:
- Đừng có nũng nịu tôi với giọng điệu buồn nôn đó. Tôi thấy chắc buổi tối chị sợ quỷ nên mới không ngủ được chứ gì.
Câu nói của Dương Gian đâm thẳng vào tim đen của Giang Diễm. Nhưng cô đâu thể thừa nhận chứ, mặt cô vẫn không đỏ, tim không đập nhanh, tiếp tục nũng nịu với hắn:
- Không phải đâu, tôi nghĩ đến cậu thật đó. Tối hôm nay tôi muốn ngủ cùng một chỗ với cậu, bất cứ ai cũng đừng có hòng mà chia rẽ đôi ta.
Dương Gian đưa mắt nhìn Trương Lệ Cầm rồi nói:
- Gần đây chị ấy bị cái gì kích thích à? Đã đưa đi khám với uống thuốc kịp thời chưa đó? Nếu có thuốc nào tốt thì mua cho chị ấy uống đi, đừng có tiết kiệm làm gì. Tôi là ông chủ, hai cô tiêu pha cái gì tôi sẽ giải quyết hết.
Ánh mắt Trương Lệ Cầm khẽ nhúc nhích, cô nhìn hắn và nói, trong ánh mắt còn mang theo chút phong tình của phụ nữ thành thục.
- Thân thể cô ấy rất khỏe mạnh. Lần đi công tác này của cậu có gặp nguy hiểm gì không?
Dương Gian thuận miệng nói:
- Vẫn như cũ thôi, không có chuyện gì lớn. Có chăng cũng chỉ là thiếu tý chết mà thôi.
Thiếu chút nữa chết?
Thờ khắc sinh tử lại trở nên nhẹ nhõm, không đáng một đồng ở trong miệng của Dương Gian.
Giang Diễm có chút sợ hãi nói:
- Cậu cũng đừng có dọa tôi chứ. Cậu biết rõ là tôi nhát gan rồi mà.
Dương Gian nói:
- Không phải cô cũng hiểu rõ tình trạng của tôi rồi hay sao? Dù này nào đó tôi bị chết vì không cẩn thận thì cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi, đúng không? Mà thôi, đừng nói cái này nữa, hai người không thể nào hiểu chuyện linh dị đâu, với lại cũng chẳng hứng thú. Có nói ra lại mất công khiến cho hai cô nằm mơ thấy ác mộng nữa thì khổ. Gần đây mọi chuyện thế nào rồi. Không có công việc gì để báo cáo với tôi hay sao?