"Con quỷ kia vẫn còn đang tồn tại, không sớm thì muộn kiểu gì cũng sẽ có ngày nó phát huy tác dụng. Có điều hiện tại việc tiếp xúc với nó vẫn quá mạo hiểm."
Nghĩ như vậy hắn mới quyết định trở về thành phố Đại Xương.
Ngay khi hắn xách theo va li hành lý đứng trước cổng của tiểu khu Quan Giang, Dương Gian lại phát hiện ra chỗ này đã có không ít thay đổi so với khung cảnh trước khi hắn đi công tác.
Trước cửa đã có người đứng gác, mỗi người đều có khí tức mạnh mẽ, vừa nhìn qua là hắn đã biết được bọn họ đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Công việc giám sát ở khu vực xung quanh cũng trở nên nghiêm cẩn hơn. Thậm chí hắn còn nhìn thấy ở bên trong khu dân cư có những người nhân viên bảo vệ đang đi tuần tra. Đây là chuyện trước khi hắn đi không hề có.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng:
"Cách làm việc của cha Trương Vĩ vẫn khá lợi hại. Xây dựng phòng an toàn, dự trữ vật tư cũng vậy. Hiện tại chỉnh lý công tác trị an của tiểu khu cũng vậy... Xem ra việc mình đã không có hợp tác nhầm người."
Dương Gian chỉ là học sinh cấp ba, nếu thực sự giao cho hắn những việc này và bảo hắn đi làm, chắc chắn hắn sẽ không thể nào làm xong. Dù chỉ một việc, chứ đừng nói đến hoàn thành toàn bộ như thế này được. Đương nhiên hắn cũng hiểu được khả năng của bản thân, trước đó hắn mới đi tìm Trương Hiển Quý để hợp tác. Hắn sẽ cung cấp sự bảo hộ, Trương Hiển Quý sẽ cung cấp nhân công và tiền tài. Đây là hành động có lợi cho cả đôi bên. Vì thế khi xảy ra chuyện linh dị của quỷ chết đói, cả nhà của Trương Vĩ mới có thể sống sót hết toàn bộ, không có ai chết.
Dù Dương Gian khá coi trọng lợi ích nhưng không phải lúc nào cũng thế. Khi nào cần phải tính toán kỹ càng, khi nào cần hào phóng hắn đều lựa chọn khá chính xác. Danh sách của phòng an toàn hay cổ phần của tiểu khu Quan Giang đều được hắn đưa ra khá nhiều.
Nhìn qua thì thấy Trương Hiển Quý chiếm tiện nghi của hắn. Bởi vì dù là số vàng để chế tạo phòng an toàn hay là xử lý chuyện linh dị bên trong tiểu khu.... đều là do hắn làm. Nhưng Dương Gian lại hiểu rất rõ, nếu chỉ dựa vào sức lực của bản thân hắn thì sẽ không thể nào có được kết quả tốt như ngày hôm nay.
Thế nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ.
Dương Gian còn muốn thành lập một đoàn thể hợp tác với nhau, dựa vào bản thân hắn sẽ làm trung tâm và toàn bộ thành phố Đại Xương làm trụ cột. Mọi thứ sẽ được xây dựng xoay quanh bản thân hắn.
Bởi vì chỉ như vậy thì sau này hắn mới có thể dám chắc là bản thân có thể nắm vững mảnh đất thành phố Đại Xương ở trong tay. Khi hắn đi vào bên trong tiểu khu, bảo vệ canh cổng cũng không có ngăn cản, ngược lại còn tỏ ra cực kỳ khách khí với hắn, vì họ nhận ra Dương Gian.
Nếu là người khác, khi đi vào ra cổng của tiểu khu đều phải quét thẻ nhưng Dương Gian chỉ cần nhìn mặt là được.
Nói thế nào thì nói, hiện tại Dương Gian cũng là đại cổ đông lớn thứ hai của tiểu khu này, có gần một nửa tiểu khu là của hắn, tư cách nhìn mặt để thông qua cửa là vẫn phải có.
Về đến nhà.
Trong phòng không có một ai, Giang Diễm không ở nhà, Trương Lệ Cầm cũng thế.
Đồng thời ở trong căn phòng máy tính của Trương Vĩ cũng chẳng có người.
Hẳn là mọi người chỉ tạm thời đi đâu đó, Dương Gian nhìn thấy căn phòng rất sạch sẽ. Hơn nữa ở trên bàn còn có rất nhiều hoa quả tươi và đồ ăn vặt, có vẻ như chúng đều do Giang Diễm mua về.
Hắn cũng không quá để ý về điều này mà trực tiếp đi thẳng lên tầng 5.
Sau đó đi kiểm tra các gian phòng, nhìn xem cái rương được làm bằng vàng để giam giữ lệ quỷ hay miếng vải đen che đậy tấm gương quỷ. Còn có quỷ xương khô đã được hắn tách ra để giam giữ... Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng mắt về phía một tòa tháp chuông ở bên cạnh.
Trong một căn phòng nhỏ trên tầng cao nhất của tháp chuông có một cái tủ màu đỏ đậm. Tại vị trí hiện tại của hắn cũng không quá khó để nhìn rõ ràng cái tủ kia. Sau khi xác định những thứ đồ vật linh dị này không có biến hóa nào trong đoạn thời gian rời khỏi đây, Dương Gian mới bắt đầu chỉnh lý lại những đồ vật có trong tay. Bên trong chiếc va li xách tay kia là một con búp bê vải quỷ dị cùng một tờ báo cũ bị nhuốm máu và hồ sơ ghi chép về chuyện linh dị lần này.
- Bên trong khách sạn Caesar của thành phố Trung Sơn có một cỗ thi thể đàn ông cao to cầm đao. Danh hiệu: Quỷ trảm nhân. Cá nhân xác định mức độ nguy hiểm cấp A. Quy luật hành động...
Dương Gian cầm bút ghi âm lên và bắt đầu thu âm lại một số tin tức trong chuyện lần này. Tý nữa hắn còn lưu nó lại vào bên trong máy tính. Như vậy hắn mới có thể đảm bảo được sau này bản thân hắn sẽ không quên mọi chuyện. Những chuyện linh dị trước đó như chuyện xe buýt quỷ, quỷ khóc mộ hay cô dâu xác sống cùng một số chuyện khác đều được hắn ghi chép ra và lưu lại. Dương Gian đang thành lập một hồ sơ linh dị thuộc về cá nhân của hắn. Trong hồ sơ của hắn có những thông tin về chuyện linh dị mà ngay cả tổng bộ cũng không thể có. Mặc dù khả năng bị người khác trộm mất thông tin bên trong sẽ có thể xảy ra khi hắn thu âm và lưu lại như thế này. Nhưng hiện tại Dương Gian đã không thể nào tin tưởng trăm phần trăm vào đầu óc của bản thân được nữa.
Bị sửa đổi trí nhớ, phục sinh khi hắn bị chết, thậm chí là những chuyện khác đều có thể khiến cho bản thân bị mất đi trí nhớ. Cho nên hắn cảm thấy bản thân thành lập hồ sơ linh dị của riêng bản thân là điều vô cùng quan trọng.
Trên tầng năm của hắn có một chiếc máy vi tính không bao giờ kết nối mạng. Chỉ như vậy hắn mới không cần lo lắng sẽ có người ăn cắp thông tin trong máy tính thông qua internet. Trừ phi có ai đó xông tới và cướp giật nó ngay trong biệt thự của hắn.