Việc khách sạn không còn bất cứ một ai sống sót, đây là điều trong lòng ai ai cũng đều có thể hiểu được.
Thế nhưng hiện tại Chung Sơn lại nghe rõ ràng ở bên ngoài hành lang đang có tiếng bước chân. Khoảng cách của người bên ngoài với hắn cũng chỉ có khoảng 1 mét mà thôi. Với lại tiếng bước chân này có thể khiến cho lòng người khác có cảm giác nặng nề. Dù bên ngoài vẫn còn là ban ngày, thậm chí ánh sáng mặt trời vẫn chiếu vào bên trong khiến cho xung quanh sáng tỏ nhưng điều này lại không hề mang đến cho hắn ta chút cảm giác an toàn nào.
Một khi thứ kia xuất hiện, nó sẽ giết người bất chấp lý do.
Nó vừa khủng bố vừa quỷ dị, khiến cho người ta không thể nào đoán trước được.
Chung Sơn tựa vào vách tường để lắng nghe, sau đó lên tiếng. Có vẻ hắn ta cũng không xác định chính xác vị trí của thứ kia.
- Tiếng bước chân cách rất gần, hẳn nó đang đi về phía bên này.
Tiếng bước chân kia rất nặng nề, đồng thời cũng khá kỳ quái vì nó không có tiếng vọng. Nó cứ liên tục vang lên khiến cho người ta có một cảm giác âm u, đầy tử khí. Thậm chí lúc này ở trong đầu của hắn ta đều đang tưởng tượng ra cảnh ở bên ngoài đang có một cỗ thi thể đang di chuyển bên trong hành lang tối tăm một cách không có mục đích.
- Xem ra tình báo của Dương Gian đúng là cực kỳ chuẩn xác, chỗ này đang có lệ quỷ cực kỳ khủng bố. Hơn nữa nó vẫn đang đi lảng vãng trong này. Không trách được cậu ta lại đề nghị phong tỏa toàn bộ khách sạn.
Sau đó hắn ta ngẩng đầu lên và nói tiếp:
- Quách Phàm, cậu đang định làm cái gì thế?
Sắc mặt của Quách Phàm lúc này có chút khó coi:
- Tôi đã đứng dậy rồi, chắc cũng sẽ không thể nào chui trở lại bài vị được nữa. Không cần để ý đến thứ kia đâu. Tôi bị nhốt lại trong đây mấy ngày rồi. Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy đâu. Ngày nào cũng thế, bình thường cứ cách một đoạn nó lại xuất hiện. Cũng vì thế cho nên chúng ta cần phải rời đi khỏi đây ngay. Mặc dù tôi không hiểu được quy luật của nó nhưng nếu Dương Gian đã dám yên tâm mà phong tỏa nó tại đây thì có nghĩa là phạm vi ảnh hưởng của thứ này không lớn.
- Hi vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Giờ phút này cả người Chung Sơn đã trở nên căng cứng, bởi vì hiện tại hắn ta đã có thể chắc chắn rằng con quỷ kia đang ở bên phía đối diện của vách tường. Nói cách khác, khoảng cách giữa hắn ta và quỷ cững chỉ có một bức tường mỏng manh. Vì không dám đứng gần con lệ quỷ này, hắn ta lập tức lùi ra phía sau mấy bước, đứng cách xa bức tường.
Quách Phàm cũng lựa chọn làm điều tương tự, nhanh chóng lùi lại.
Tiếp đến hai người đi theo chiếc thang mây được thiết lập từ trước để rời khỏi tầng bốn của khách sạn và đi ra ngoài.
Trong quá trình rút lui, ánh mắt của hai người đều chăm chú nhìn vào căn phòng khách bị tàn phá mất một bức tường kia, trong đó tâm điểm của ánh mắt chính là cánh cửa phòng.
Bọn họ sợ cánh cửa sẽ bị mở ra và con vật khủng bố kia sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ. Thế nhưng mọi chuyện diễn ra sau đó còn tốt hơn rất nhiều so với những gì bọn họ tưởng tượng. Cánh cửa bị khóa trái của căn phòng không bị mở ra. Bọn họ rời khỏi khu vực nguy hiểm này một cách thuận lợi. Có vẻ như con quỷ bên trong cũng không có đuổi theo bọn họ.
- Hữu kinh vô hiểm?
Ở trên một tòa nhà cồ tầng, Trầm Lương đang cầm ống nhòm nhìn về phương hướng này, khi thấy cảnh như vậy thì thầm thở phào trong lòng.
Dựa vào những hành động của Chung Sơn từ nãy đến giờ, hắn ta không khó để đoán ra được rằng cậu ta đang phát hiện ra thứ khủng bố nào đó. Đồng thời khoảng cách giữa con quỷ này với hai người là vô cùng gần. May là chuyện linh dị ở trong khách sạn cũng không có tiếp tục bộc phát. Toàn cảnh của hành động cứu viện được xem như kết thúc một cách mỹ mãn. Cả hai người Quách Phàm cùng Chung Sơn đều còn sống sót trở lại.
- Trương Cao, phiền cậu mời một đội công nhân đến để che lấp lỗ hổng kia lại. Ngoài ra cậu cho người đi phá hủy hết toàn bộ cửa sổ của khách sạn, thậm chí cống thoát nước cũng vậy, phải phá hết. Tiếp đến thiết lập đường dây cảnh giới cách khách sạn 500 mét, không 1000 mét đi. Bắt đầu phong tỏa khu vực xung quanh với bán kính 1 km tính từ khách sạn. Đồng thời cậu nên sắp xếp cảnh sát canh chừng, không để cho bất cứ kẻ nào đi đến gần.
Thấy mọi chuyện đã có thể kết thúc, Trầm Lương lại tiếp tục phân phó cho Trương Cao đi xử lý hậu quả.
Trương Cao, liên lạc viên của thành phố Trung Sơn lập tức gật gật đầu, rồi nói:
- Thế nhưng nếu làm như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng khá lớn, không thể nào xử lý triệt để được.
Trầm Lương cực kỳ kiên nhẫn giải thích cho Trương Cao:
- Trong một thời gian ngắn mà chỗ này đã có ba vị ngự quỷ nhân mắc kẹt. Sau đó đến cả Dương Gian đích thân dẫn đội đi vào những cũng chẳng thể xử lý được. Như vậy chắc chắn trong này đang tồn tại một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm. Cho nên việc phong tỏa tạm thời cũng là một cách tốt, đợi đến sau này, khi điều kiện cho phép mới xử lý nó. Chuyện này cậu cứ yên tâm đi, tổng bộ sẽ không bỏ mặc nó đâu.
Trương Cao hơi hơi nhíu mày, sắc mặt hắn ta vẫn còn có chút lo lắng.
- Xem ra chỉ đành làm thế thôi.
Ba ngày sau, Trầm Lương mang theo đám người Quách Phàm và Đồng Thiến trở về thành phố Đại Kinh. Theo đó chuyện linh dị đầu người kinh khí cầu của thành phố Trung Sơn kết thúc tạm thời.
Dù không thể xử lý triệt để chuyện này, nhưng ít ra đã áp chế được ảnh hưởng của chuyện này, không để cho nó tiếp tục phát triển. Lần này nhìn qua thì thấy có vẻ Dương Gian không làm ra quá nhiều chuyện nhưng không có nghĩa hắn không thu hoạch được gì. Tổng kết lại, hắn mất đi quỷ nến cùng tấm vải che mặt ở trong lần này nhưng đổi lại hắn có thêm hai người đồng đội, hai người cực kỳ đáng tin cậy. Phục sinh lại được Đồng Thiến và phát hiện ra quy luật của con quỷ bên trong khách sạn, đồng thời còn có một số bí mật đặc thù.