Trình độ của chuyên gia chất nổ cũng được coi là khá cao nên đặt lượng thuốc nổ chỉ nổ tung bức tường, còn lại mọi cấu trúc khác không có hư hao quá nhiều.
Sau khi Chung Sơn bò vào trong một căn phòng ở trên tầng bốn của khách sạn, hắn ta mới lôi điện thoại di động định vị vệ tinh của bản thân ra.
Theo tín hiệu hiển thị trên điện thoại thì vị trí không hề sai, ở trong căn phòng này.
Chung Sơn lập tức cảnh giác nhìn về phía cửa phòng.
Bên ngoài cánh cửa này là khách sạn quỷ, hắn ta không dám đi vào quá sâu. Đồng thời vì đảm bảo an toàn nên hắn ta đi lại và khóa trái của phòng. Điều này đảm bảo cho hắn ta có thêm được một đoạn thời gian ngắn để phản ứng đối với những chuyện xảy ra bất ngờ. Tiếp theo hắn ta bắt đầu đi điều tra tình hình ở bên trong căn phòng ngủ theo vị trí của tín hiệu.
Hắn ta làm việc cực kỳ cẩn thận, cùng chắc chắn.
Ở bên trong căn phòng ngủ tối tăm, không khí hơi lạnh lẽo khiến người ta có cảm giác lạnh gáy. Chỗ này giống như một căn nhà cũ không người ở lại từ rất lâu vậy.
Chung Sơn không có mở miệng nói chuyện, đồng thời không có vội vã đi vào bên trong. Hắn ta chỉ giơ chiếc đèn pin trong tay lên rồi soi sáng xung quanh nhằm quan sát tình hình bên trong phòng ngủ.
Hắn đã nhìn thấy ngọn nguồn của tín hiệu.
Một chiếc điện thoại di động đang đặt đứng ở trên chiếc tủ đầu giường, nó đang duy trì trạng thái kết nối.
Mà ở bên cạnh chiếc điện thoại này là một cái bài vị đang dựng đứng. Chiếc bài vị này giống như bài vị của người khác sau khi chết vậy. Chỉ là trên thân của chiếc bài vị này có hơi loang lổ, khiến cho nó trở nên cũ kỹ.
Ở bên trong bài vị có in hình trắng đen.
Bức ảnh trắng đen này là di ảnh của một người đàn ông.
Người này chính là... Quách Phàm.
Ngoài ra ở trước cái di ảnh này còn có một người đàn ông đang quỳ gối ở đó. Người này không hề nhúc nhích, thân thể cứng ngác, trông người này chả khác gì một cỗ thi thể đã chết đi vài ngày rồi. Hiện tại đã không còn đặc thù của sinh mệnh nữa.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy cảnh như thế này, Chung Sơn lại không hề tỏ ra khẩn trương hay căng thẳng, ngược lại hắn ta còn thở phào một hơi.
- Quách Phàm, chỗ này đã xảy ra chuyện gì thế?
Đúng lúc này ở bên trong căn phòng tối tăm đột nhiên vang lên một một giọng nói:
- Vốn tôi còn tưởng là cậu sẽ không đến chứ. Chuyện này mà cậu còn phải hỏi hay sao, thiếu chút nữa chết rồi. Cuối cùng tôi không thể nào không dùng cách cũ để né tránh lệ quỷ.
Chung Sơn nói:
- Hiện tại cậu có thể rời đi được không?
Giọng nói của Quách Phàm lại tiếp tục vang lên bên trong căn phòng ngủ. Nếu quan sát một cách thật nghiêm túc thì không khó để phát hiện ra vị trí phát ra âm thanh lại là bức di ảnh màu đen trắng ở trên cái bài vị âm u đầy tử khí kia. Còn thân thể của hắn ta lại quỳ yên ở trên mặt đất không hề nhúc nhích.
- Khó mà nói trước được, chuyện ở trong này có chút phức tạp. Trong đoạn thời gian tôi núp ở đây, tôi đã cảm nhận được bản thân đã bị lệ quỷ để mắt đến những bốn lần. Lần gần đây nhất là một ngày trước. Nếu không phải hiện tại tôi đã là người chết, có lẽ con quỷ kia đã tập kích và giết tôi rồi... Phùng Toàn đâu? Hẳn là hắn ta cũng sẽ bị tập kích mới đúng chứ, hắn ta có chết không?
Chung Sơn nói:
- Hắn ta còn sống sót, không có chuyện gì hết. Dựa theo báo cáo của bên trên thì do Dương Gian cứu ra ngoài.
Quách Phàm lập tức tỏ ra kinh ngạc:
- Dương Gian cứu hắn ta ra ngoài? Điều này là chuyện không thể nào. Vì sao tên Dương Gian này lại đi cứu Phùng Toàn? Không phải lúc trước bọn họ từng xảy ra ma sát ở trong thành phố Đại Xương hay sao?
- Ai mà biết được hắn suy nghĩ như thế nào chứ. Trước tiên nên nghĩ cách xử lý chuyện trước mắt đi. Cậu cũng không thể nào bảo trì bộ dạng như hiện tại mãi được. Nếu không sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết. Chúng ta nhất định phải rời khỏi đây.
Sắc mặt Chung Sơn hơi động, hắn ta đưa mắt nhìn về phía thân thể của Quách Phàm. Cỗ thân thể này vẫn quỷ yên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Nếu cứ tiếp tục duy trì bộ dạng như hiện tại thì Quách Phàm không thể chống đỡ thêm được lâu nữa.
Nhưng hình như Quách Phàm vẫn còn có chút do dự, điều hắn ta sợ chính là bản thân sẽ bị con quỷ kia tập kích khi thoát ly khỏi trạng thái hiện tại.
Con quỷ ở bên trong khách sạn cực kỳ đáng sợ, mấy người ngự quỷ nhân bình thường sẽ khó mà sống sót nổi.
Có giằng có với nó thì kết cục cũng sẽ chỉ là chết.
Cuối cùng Quách Phàm cũng đưa ra quyết định. Cỗ thân thể cứng ngắc kia của hắn ta đột ngột đứng lên, sau đó bước lên trước mấy bước rồi giơ hai tay ra nâng chiếc bài vị lên.
Tấm ảnh màu đen trắng trên bài vị dần dần mơ hồ, cuối cùng nó biến mất tăm mất tích. Trên đó chỉ lưu lại một đường viên bên ngoài của dáng người. Thực tế dáng người này cũng không phải là của hắn ta, cái này có sẵn ở trên tấm bài vị.
- Chờ một chút.
Bất chợt, sắc mặt Chung Sơn trở nên căng thẳng, hắn ta vội vàng lùi ra sau mấy bước. Tiếp đó nghiêng người dán tai vào bức tường để nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài căn phòng.
Bên ngoài hành lang đột nhiên xuất hiện những tiếng bước chân nặng nề và ngột ngạt.
- Có tiếng bước chân đang bước về phía này.
- Hiện tại ở bên trong khách sạn đã không thể nào có chuyện còn có người khác sống sót nữa đâu.
Quách Phàm lạnh nhạt đi đến, còn chiếc bài vị ở trong tay lúc nãy đã bị hắn ta cất giấu đi đâu không biết.