Sau khi bàn giao lại chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn. Ngày thứ hai Dương Gian liền rời khỏi thành phố và trở về thành phố Đại Xương. Dù sao đi nữa thì thành phố Đại Xương mới là địa bàn quản lý của hắn. Đồng thời ở đó vẫn còn có một số chuyện cần hắn đích thân xử lý. Một vị ngự quỷ nhân đi theo bên cạnh Trầm Lương nhỏ giọng nói với hắn ta:
- Đội trưởng Trầm, Dương Gian đã chính thức trở lại thành phố Đại Xương rồi. Xem ra hắn sẽ không tiếp tục ở lại đây để hành hạ chúng ta nữa. Thế nhưng chỉ vì giải quyết yêu cầu của hắn mà đưa ra một con búp bê vải thì có lãng phí quá không. Thứ ấy, ngay cả tổng bộ cũng chẳng có, lần này mang nó theo chỉ là vì phòng ngừa chuyện xảy ra đột xuất.
Giờ phút này Trầm Lương đang đứng ở trên sân thượng của một tòa nhà cao ốc, hắn ta đưa mắt nhìn về phía khách sạn Caesar. Hiện tại nó đang bị phong tỏa. Hắn ta hơi nhíu mày rồi nói:
- Dù sao đi nữa thì cậu ta cũng là ngự quỷ nhân số một dưới tay của Triệu Kiến Quốc. Ít nhiều chúng ta cũng phải cho cậu ta chút tôn trọng, với lại có trở mặt với nhau cũng chẳng ai có được bất cứ chỗ tốt nào. Hơn nữa hiện tại hình như Phùng Toàn và Đồng Thiến đều tin tưởng cậu ta. Mọi chuyện đều nghe theo ý kiến của cậu ta, ba người đó đã là một cỗ thế lực không hề nhỏ. Ngoài ra, sau này Dương Gian sẽ do tôi phụ trách, không sớm thì muộn chúng tôi sẽ phải nói chuyện với nhau. Vì thế lần này tôi làm như thế là để lưu lại chút ấn tượng tốt. Nếu hiện tại cậu ta trở về thành phố Đại Xương thì thôi. Lúc này chúng ta phải nghĩ cách cứu Quách Phàm ra ngoài, dù sao Quách Phàm mới thực sự là người của chúng ta, không thể để cậu ấy chết ở chỗ này.
Sau đó hắn ta cúi đầu nhìn xem điện thoại di động định vị vệ tinh ở trong tay. Trên màn hình là một chấm tín hiệu màu đỏ đang lấp lóe. Vị trí của nó chính là ở trong một căn phòng nào đó trên tầng 4 của khách sạn Caesar.
Ngự quỷ nhân kia nói:
- Với năng lực của cậu ta chắc là sẽ không chết đâu. Trước đó cậu ta đã gửi tín hiệu cầu cứu rồi. Có điều Dương Gian lại không để ý đến, từ chối thực thi hành động cứu viện.
Trầm Lương nói:
- Từ chối cứu viện là đúng. Khi cả ba người Đồng Thiến, Quách Phàm cùng Phùng Toàn đều liên tục nằm lại ở bên trong khách sạn. Dù có ngu đi nữa cũng biết rằng bên trong khách sạn đang cực kỳ nguy hiểm. Cho nên bất kể cái gì, trước khi quyết định đi cứu viện đều phải cân nhắc về khả năng của bản thân. Nếu không đủ sức thì đừng có mà đú vào, dù sao có đi vào trong đó cũng chỉ là đi chịu chết. Dương Gian có thể sống sót qua nhiều chuyện linh dị như vậy thì đương nhiên là hắn phải có được khả năng phán đoán tình hình.
- Cũng đúng.
Người ngự quỷ nhân này gật gật đầu, sau đó hạ giọng nói:
- Thế nhưng theo báo cáo của Đồng Thiến, bên trong khách sạn còn có một con lệ quỷ không biết tên đang tồn tại. Sau khi cứu được Phùng Toàn và Đồng Thiến, Dương Gian lại quyết định phong tỏa toàn bộ khách sạn. Đội trưởng, anh nhìn mà xem, toàn bộ cửa ra vào và cửa sổ đều đã bị phá hủy. Cửa chính cũng bị phong kín, đây là kết quả khi dùng quỷ vực để phá hủy kết cấu của kiến trúc. Điều này cũng chứng tỏ rằng ngay cả Dương Gian cũng không nắm chắc bản thân hắn có thể hạn chế thứ kia. Nên hắn mới lựa chọn phong tỏa toàn bộ khu vực, nhờ đó có thể phong tỏa được khu vực hành động của con quỷ kia. Như vậy khi chúng ta cứu viện Quách Phàm thì có cần quan tâm đến điều này hay không?
Trầm Lương phất phất tay rồi nói:
- Tôi cũng không có ý định tiếp xúc với con quỷ không biết tên kia. Đồng thời tôi sẽ không phá vỡ những sắp xếp trước đó của Dương Gian. Tôi chỉ định phá vỡ một góc của khách sạn để cứu Quách Phàm ra ngoài. Hẳn chúng ta sẽ không xui xẻo đến mức đụng phải quỷ.
Sau một hồi nói chuyện, một người nhân viên khác đến báo cáo.
- Chất nổ đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu thực thi hành động cứu viện.
- Tốt lắm, hiện tại đã xác định được vị trí của Quách Phàm. Đặt thuốc nổ đi, một phút sau bắt đầu phá bức tường kia. Thông báo cho đội cứu hỏa, bảo với bọn họ là sau khi tường bị phá phải dùng tốc độ nhanh nhất để bắc thang...
Trầm Lương lập tức phân phó công việc cho các tiểu đội. Sau đó hắn ta hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn vị ngự quỷ nhân bên cạnh rồi nói:
- Chung Sơn, cậu cũng đi một chuyến đi, chỉ cần mang người ra là được. Nếu gặp được nguy hiểm thì phải lập tức rút lui ngay.
Người ngự quỷ nhân tên là Chung Sơn kia lập tức gật đầu, sau đó quay người và đi xuống tầng dưới.
Một phút thời gian trôi qua rất nhanh.
Mười, chín, tám, bảy... Đếm ngược xong, sau đó là mệnh lệnh châm thuốc nổ.
- Ầm!
Một tiếng nổ cực kỳ lớn, một bức tường ở tầng 4 của khách sạn Caesar bị nổ tan tành khiến khói bụi bay mù mịt ở xung quanh. Chờ đến khi khói bụi lắng xuống thì có một chiếc thang mây được nối thẳng lên tầng bốn thông qua lỗ hổng này.
Người thanh niên tên là Chung Sơn kia cũng không có mang theo bất cứ dụng cụ bảo hộ nào. Hắn ta trực tiếp giẫm lên thang mây, leo xuyên qua lớp bụi đất để lên tầng bốn của khách sạn.
Không thể không nói, thủ đoạn làm việc của Trầm Lương rất lão luyện. Khi biết bên trong khách sạn có nguy hiểm, hắn ta không hề có ý định phải người xâm nhập vào trong mà dùng cách thức bình thường nhất, là trực tiếp tiến hành cứu viện từ bên ngoài khách sạn. Như vậy có thể tránh cho việc phải tiếp xúc chính diện giữa người cứu viện và con quỷ bên trong.
Cũng có thể nói là bởi vì Trầm Lương sử dụng phương pháp này cho nên người ngự quỷ nhân gọi là Chung Sơn kia mới có thể may mắn sống sót.
Bởi vì hắn ta không có để lại dấu chân ở bên trong phạm vi hoạt động của con quỷ kia. Bằng không thì chẳng sớm cũng muộn, con quỷ bên trong sẽ đạp trúng dấu chân của hắn ta. Đến lúc đó vì sao và chết như thế nào hắn ta cũng chẳng thể biết.