Khủng Bố Sống Lại

Chương 669: Điều Kiện Trao Đổi




Ban đầu, Dương Gian định bắt chẹt Triệu Kiến Quốc một trận nhưng không ngờ tổng bộ lại đổi người phụ trách thành Trầm Lương.

Nhưng sau đó hắn cảm thấy điều này cũng chẳng quan trọng mấy, bởi vì có bắt chẹt ai cũng như nhau thôi.

Nếu hôm nay mà bọn họ không thanh lý cho hắn hết thảy những tổn thất trong lần hành động này, Dương Gian sẽ không dễ dàng từ bỏ. Dù sao chuyện linh dị lần này có quá nhiều mối nguy hiểm, này là chưa nói đến con quỷ cầm đao kia, nóhỉ chém có một nhát mà khiến cho hắn đi nguyên cả cây quỷ nến. Tiếp đó hắn phải trải qua hai ba lần nguy hiểm, dù sau đó hắn đã nhận được hai người đồng bạn mới là Phùng Toàn cùng Đồng Thiến nhưng có nhiều thứ vẫn cần tính toán sổ sách cho rõ ràng.

Cứ nghĩ lại mà xem, nếu không phải lần trước Dương Gian đòi được một cây quỷ nến mang theo trên người thì lần này hắn đã chết ở trong thành phố Trung Sơn rồi. Vì thế hắn cũng không thể nào vĩ đại được như vậy. Con người mà, có đôi lúc nhất định phải tư lợi, vụ lợi một chút.

Thời gian tiếp tục trôi qua, đại khái khoảng 10 phút sau.

Trầm Lương lại trở về với biểu tình nghiêm túc, lần này hắn ta không còn nụ cười nhiệt tình ở trên mặt nữa. Cũng không biết có phải là do bị Dương Gian bắt chẹt nên trong lờng đang rỉ máu hay sợ hãi khi bị Đồng Thiến nhìn chằm chằm.

Dương Gian mở miệng hỏi:

- Kết quả như thế nào rồi?

Dương Gian cũng không có nhàm chán đến mức đi nghe lén cuộc nói chuyện của Trầm Lương nên không biết trong đoạn thời gian 10 phút này bọn họ đã bàn bạc với nhau cái gì.

Cơ mà điều này không quan trọng, hắn chỉ cần kết quả chứ không nhìn đến quá trình.

Trầm Lương ngồi xuống, thở dài một cái rồi nói:

- Đưa cho cậu hai cây quỷ nến là chuyện trong lúc nhất thời tôi không thể nào làm được. Quỷ nến là loại tài nguyên cấp chiến lược, cần phải xin xỏ một cách nghiêm ngặt mới được. Dương Gian, cậu cũng biết rồi đó, lần trước cậu đã xử lý được chuyện linh dị cấp S nhưng bên trên cũng chỉ có cậu một cây quỷ nến, tôi thật sự bất lực trong chuyện này.

Dương Gian nói:

- Như vậy có nghĩa là chúng ta không thể nói chuyện được rồi.

Trầm Lương lại nói:

- Dù không có quỷ nến nhưng tôi có thể sử dụng vật phẩm khác thay thế. Xem như dùng để thanh toán tổn thất cho lần hành động này của cậu.

Nói xong, hắn ta đưa tay vẫy một cái, nhằm ra hiệu cho người nhân viên bên cạnh.

Người kia lập tức xách đến một cái vali, sau đó đặt nó ở trên bàn làm việc.

Dương Gian không nhìn chiếc vali này mà chỉ nhìn chằm chằm vào Trầm Lương rồi nói:

- Thứ này là thứ gì mà lại có thể có được giá trị vượt qua hai cây quỷ nến vậy? Quỷ nến màu trắng thì thôi, tôi không nhắc đến nó, thứ này Vương Tiểu Minh chẳng thiếu. Vật mấu chốt chính là quỷ nến màu đỏ đậm có thể ngăn cản lệ quỷ tập kích. Nếu không có nó thì tôi không dám cam đoan rằng lần sau bản thân còn có thể sống sót qua được chuyện linh dị nữa hay không.

Trầm Lương nói với giọng điệu cực kỳ trịnh trọng.

- Xét ở mức độ nào đó thì thứ này còn đặc thù hơn cả quỷ nến, để đạt được nó thì phải chịu khó khăn rất lớn. Bàn về giá trị thì nó đã vượt xa hai cây quỷ nến mà cậu muốn. Đổi lại là người khác thì tôi sẽ không bao giờ lấy ra. Bởi vì lần này cậu lại lập được công lao khi xử lý được chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn, tiếp đến lại cứu được hai người là Phùng Toàn và Đồng Thiến. Việc nàyhiến cho tổng bộ giảm bớt được thương vong, vì thế tôi mới phá lệ lấy nó ra.

Dương Gian cười nhẹ một tiếng.

- Liền biết là trong tay tổng bộ các ông luôn có được một ít đồ đặc thù rồi mà. Mấy người nghiên cứu lệ quỷ lâu như thế, lại có thêm Vương Tiểu Minh có được chỉ số IQ cao này thì sao lại không có một chút thành quả trong việc nghiên cứu cho được chứ. Che che giấu giấu, nói trắng ra là do mấy người chưa yên lòng với đám ngự quỷ nhân như chúng tôi thôi.

- Trong rương là cái gì thế, thử lấy ra nhìn xem.

Trầm Lương nói:

- Lấy ra thứ này cũng được nhưng tôi có một điều kiện.

Dương Gian ngoẹo đầu nhìn chằm chằm vào hắn ta:

- Điều kiện? Ngay cả đây là thứ gì ông cũng chẳng nói cho tôi biết, vậy mà lại mở mồm ra nói điều kiện đầu tiên. Ông thấy tôi có giống như đang cầu xin ông không vậy. Nếu ông nghĩ thế thì sau này đừng có gọi điện thoại nhờ tôi đi giúp xử lý chuyện linh dị ở mấy chỗ khác nữa.

Trầm Lương vội nói:

- Không, không, cái này cũng không tính là điều kiện, nó chỉ là yêu cầu nho nhỏ thôi. Tôi hi vọng sau khi kết thúc chuyện này, Đồng Thiến có thể đi đến thành phố Đại Kinh một chuyến.

Ánh mắt Dương Gian chớp động, sau đó trầm giọng nói:

- Ông muốn đưa Đồng Thiến đi đến thành phố Đại Kinh là chuyện của ông, hỏi tôi làm cái gì? Khoan, có phải là bên trên đang chú ý đến chuyện Đồng Thiến được hồi sinh lại đúng không. Tôi nhớ hình như tháng sau tôi phải chạy đến thành phố Đại Kinh một chuyến, có phải là mấy ông đang muốn mượn chuyện này để tìm hiểu rõ ràng chuyện này hay không?

Tên gia hỏa này thật sự nhạy cảm.

Trong lòng Trầm Lương âm thầm sợ hãi cùng thán phục. Dù tuổi tác của Dương Gian có chút nhỏ nhưng trực giác và năng lực phản ứng lại cực kỳ nhanh. Không trách được vì sao hắn lại có thể sống sót qua nhiều chuyện linh dị như thế. Có thể sống đến tận bây giờ cũng không phải là không có nguyên nhân.

Nếu Dương Gian đã nói toạc ra, Trầm Lương cũng cảm thấy bản thân nên nói thẳng.

- Đây là mệnh lệnh của bên trên, hi vọng cậu đừng có cảm giác bất mãn. Dù sao nếu chúng ta có thểm tham khảo thêm được một chút thông tin từ chuyện phục sinh lại của Đồng Thiến, sau này chúng ta có thể sẽ giảm bớt được rất nhiều thương vong. Đối với quốc gia mà nói đây là một chuyện đáng để an mừng. Đương nhiên, cậu cũng không cần phải lo lắng, tổng bộ sẽ không bạc đãi cậu đâu.

Dương Gian nói:

- Việc Đồng Thiến phục sinh lại là chuyện không thể phục chế, chẳng lẽ ông cảm thấy quỷ là thứ có thể dễ dàng khống chế hay sao? Không nên đụng vào mấy thứ cấm kỵ này, bởi nó sẽ gây ra hậu quả mà mấy người không thể tưởng tượng. Đồng Thiến sẽ không đi cùng ông đến thành phố Đại Kinh đâu. Cô ấy chỉ phụ trách chuyện của thành phố Trung Sơn, hiện tại là như vậy, sau này cũng như thế...