Dương Gian:
- Cũng không có gì đặc biệt, trước đó Vương Tiểu Minh cho tôi một tấm phiếu nợ, hắn thiếu tôi một cây quỷ nến, Thẩm đội không tính thúc giục giúp tôi à? Sở dĩ sự kiện lần này có thể kết thúc cũng vì ta hao phí tới tận hai cây quỷ nến, cùng một danh ngạch hỗ trợ khống chế hai lệ quỷ để mời người tới chi viện. Liều mạng không nói đi, dù sao cũng vì sự an toàn của Trung Sơn. Có điều cũng không thể bán mạng không công. Người cổ đại tham gia quân đội còn có quân lương, chẳng lẽ Thẩm đội tính để tôi làm công không à?
Nghe nói như thế, khóe miệng Thẩm Lương không nhịn được mà co lại.
Những tài nguyên kia không phải thứ hắn ta có thể làm chủ.
- Nếu Thẩm đội hiểu biết hơn người hẳn sẽ không lừa gạt tôi. Đây đâu phải lần duy nhất chúng ta gặp nhau.
Dương Gian buông lỏng cánh tay, da thịt trên trán xé mở, một con mắt màu đỏ lộ ra người, không an phận liếc tới liếc lui.
Thẩm Lương xoay người lại, có chút khó khăn nói:
- Cảnh sát Dương, chuyện này tôi không thể làm chủ được. Quỷ nến là tìa nguyên của Vương Giáo sư, tôi không giành nổi. Bằng không cậu gọi cho Vương giáo sư nói chuyện đi.
- Quan hệ của tối với hắn không tốt, lần trước tôi đã ra tay giết em trai hắn ta ở thành phố Đại Xương. Sau đó trong sự kiện quỷ chết đói còn có xích mích không nhỏ. Vì thế tôi sẽ không chủ động liên lạc với hắn ta. Lại nói, chẳng phải tổng bộ các người và hắn cùng một giuộc à? Anh kêu tôi tự đi gọi thì mấy chuyện linh dị sau này anh tự đi mà xử lý đi.
Dương Gian bình tĩnh nói tiếp:
- Từ chối khéo làm gì. Thẩm đội à, không cần gọi tôi là cảnh sát Dương, tôi nhận không nổi cái danh hiệu chính trực này. Tôi chỉ là người làm công bình thường thôi. Các người cho tôi tài nguyên, tôi làm việc cho các người, đơn giản là thế.
- Thế này đi, trước tiên tôi sẽ đưa cậu một năm hoàng kim. Sau đó bẩm báo cho cấp trên một tiếng, nếu ở trên chịu, tôi cam đoan không thiếu cậu một món nào.
- Cũng được, vậy gần đây ba người chúng tôi muốn xin nghỉ phép dài hạn, đợi duyệt xong thì làm lại.
Dương Gian đáp.
Nghe vậy Thẩm Lương mới nói:
- Đừng, đừng a. Có việc gì có thể thương lượng mà. Cũng không nói không trả đủ cho cậu, chỉ là tôi không làm chủ được mà.
Hắn mà dám để bộ ba này nghỉ phép thì khi quay về tổng bộ, kết cục của hắn chẳng tốt hơn Triệu Kiến Quốc đâu.
- Chúng ta có thể ngồi trong phòng làm việc nói chuyện là tốt lắm rồi. Nếu anh không làm được thì gọi Triệu Kiến Quốc tới đây.
Dương Gian nói.
Hắn cũng không tính làm khó đối phương, chỉ có điều lần hành động này lỗ vốn như vậy. Nếu tổng bộ không "an ủi" hắn một chút thì không được.
Thẩm Lương rơi vào tình thế khó xử, giờ phút này nói:
- Được rồi, cậu chờ một chút, để tôi gọi điện xin phép phía trên xem sao.
- Xin cứ tự nhiên.
Dương Gian nói.
Thẩm Lương đànhthả ra túi thi thể trong tay ra, vội vội vàng vàng rời khỏi phòng gọi điện thoại.
- Làm vậy có phải có chút quá mức hay không.
Đồng Thiến ngồi một bên nhíu nhíu mày:
- Dù sao cũng nên nghĩ cho đại cục, không cần tính toán chi li, có thể còn sống sót là tốt rồi.
Dương Gian nói ra:
- Cô nói cũng không sai. Thế nhưng không phải lần nào chúng ta cũng có thể sống sót. Sự kiện này tôi còn tích cực làm, muốn ít đồ không tính là quá phận. Hơn nữa như vậy chỉ xem như nhận chút quà mà thôi, cô đừng nên cứng nhắc quá. Có rất nhiều thứ để ở chỗ tổng bộ chỉ là lãng phí, vào trong tay chúng ta lại là cứu mạng đó.
- Đại ca nói không sai.
Phùng Toàn nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có đạo lý lắm
Đồng Thiến nghe vậy cũng không nói tiếp. Dù cô ta cảm thấy Dương Gian làm vậy có chút con buôn và tiểu nhân nhưng hắn cũng chẳng làm gì sai cả.
Sau khi Thẩm Lương ra ngoài, hắn cũng không có gọi điện thoại cho tổng bộ. Bởi vì như vậy chẳng những tỏ ra hắn vô năng, hơn nữa sẽ giúp Triệu Kiến Quốc vừa bị khai trừ có cơ hội lật mình.
- Tuổi tác Dương Gian không lớn nhưng tâm nhãn không nhỏ. Khó trách Triệu Kiến Quốc thường đau đầu vì thên này. Đây là một người không thấy thỏ sẽ không thả chim ưng.
Thẩm Lương đốt điếu thuốc, nhíu mày.
- Đội trưởng, trực tiếp cưỡng ép tiếp quản Trung Sơn là được. Dù sao vấn đề đã xử lý, chưa chắc Dương Gian sẽ trực tiếp trở mặt động thủ. Hắn không có lá gan lớn như vậy.
Một nhân viên đồng hành đè ép thanh âm nói.
Thẩm Lương nhìn hắn một cái:
- Vậy nếu là trở mặt thì sao, cậu đánh thắng được bọn họ?
- Tuy Dương Gian đã xử lý sự kiện linh dị qua cấp S, tên tuổi vang danh nhưng chúng ta cũng không sợ hắn. Dù sao chuyện kia cũng là hắn gặp may, không có đinh quan tài kia thì hắn toi sớm rồi.
Người kia nói.
- Cưỡng ép Dương Gian còn được, có điều Phùng Toàn và Đồng Thiến thì sao? Ba ngự quỷ nhân đồng lòng, nếu không làm tốt sẽ có chuyện lớn đấy. Hiện tịa không giống trước kia, chỉ một ngự quỷ nhân đã có ảnh hưởng không nhỏ tới trị an một vùng. Mấy ngự quỷ nhân đỉnh phong tập hợp lại có thể chi phối thế lực toàn cầu cũng chẳng phải nói ngoa. Huống hồ chi Dương Gian nắm giữ không ít bí mật đáng sợ. Ngay cả người chết hắn cũng phục sinh được kia mà. Giá trị của hắn rất lớn với chúng ta.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận một phen, Thẩm Lương cắn răng:
- Giao thứ kia cho hắn, bằng không đừng hi vọng xử lý chuyện ngày hôm nay êm xuôi.