Thẩm Lương là một nam tử ba mươi tuổi, nhìn sơ qua khá trẻ và đầy sức sống. Khuôn mặt có chút thành thục nở nụ cười mỉm ôn hòa khiến người đối diện có cảm giác hắn là một người thân thiện hiền lành. Hoàn toàn không có cảm giác Thẩm Lương là một người quyền cao chất trọng, uy nghiêm chấn nhiếp bốn phương. Nếu không biết thân phận Thẩm Lương từ trước, có khi Dương Gian chỉ nghĩ hắn là một ông chú hàng xóm bình thường.
Dù ấn tượng đầu tiên không tệ nhưng Dương Gian không về vậy mà đánh giá tốt đối phương. Người có thể cùng cấp bậc với Triệu Kiến Quốc chắc chắn không đơn giản. Nếu đối phương không có bản lĩnh thì tổng bộ đã chẳng phái hắn tới xử lý chuyện lần này.
- Khỏe chứ Dương Gian. Tôi là Thẩm Lương, luôn nghe Triệu Kiến Quốc nhắc tới cậu nhưng hôm nat mới được gặp mặt. Về sau còn xin cảnh sát quỷ nhãn chiếu cố nhiều hơn.
Thẩm Lương cực kỳ nhiệt tình đi tới phòng làm việc, vươn hai tay ra cứ như lãnh đạo đối đãi với nhân viên cực kỳ thân thiết, chẳng có tí thận trọng nào cả.
Dương Gian cảm nhận nhiệt độ ấm áp truyền tới tay mình, thần sắc bình tĩnh nói:
- Thậm đội trưởng nói đùa rồi. Tôi chỉ là người làm công, chiếu cố ngài sao mà nổi. Hết thảy đều đặt công việc lên hàng đầu, bất quá tôi có chút hiếu kỳ. Chẳng phải trước giờ luôn là Triệu Kiến Quốc phụ trách việc này mà, sao đột nhiên đổi người rồi?
- Dựa theo quy cũ của tổng bộ, người phụ trách sẽ không được đổi, trừ phi người phụ trách… tử vong.
Thẩm Lương lắc đầu cười cười:
- Kỳ thật trước giờ tổng bộ đều tuân theo quy định này. Có điều gần đây xảy ra chút chuyện, vì có vài chuyện cần Triệu Kiến Quốc xử lý gấp nên trong tương lai gần anh ấy không thể tham gia công tác, về sau tôi sẽ là người phụ trách của cậu.
- Xem ra tổng bộ cũng không rảnh rỗi nhỉ. Chắc chưa tới mức đổi luôn liên lạc viên của tôi đâu nhỉ.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, mang theo vài phần thâm ý nhìn người trước mắt.
- Việc này cậu cứ yên tâm, sẽ không. Tôi cam đoan với cậu này đều vì Triệu Kiến Quốc làm việc sơ xót nên mới có cớ sự như hôm nay chứ chẳng có ý tứ gì khác.
Thẩm Lương lại phi thường trịnh trọng nói:
- Bây giờ Lưu Tiểu Vũ đang ở trong phòng nghỉ. Nếu cậu không tin, tôi có thể gọi cô ấy cho cậu nói chuyện.
- Hi vọng là vậy.
Dương Gian chậm rãi đáp lời rồi nới lỏng tay ra.
Thẩm Lương vừa cười hướng chào hỏi Phùng Toàn đang đứng bên cạnh:
- Lần đầu gặp mặt, chắc hẳn vị này là cảnh sát hình sự Phùng Toàn có thâm niên của tổng bộ. Anh vẫn tốt chứ, trong chuyến công tác này tôi còn cần học hỏi của anh nhiều hơn.
Trong vòng trong giới ngự quỷ nhân, có thể nói Phùng Toàn là lão tiền bối. Hắn là cảnh sát quốc tế đầu tiên của Đại Xương, có thể sống tới bây giờ ắt hẳn phải có năng lực.
- Xin chào Thẩm đội trưởng.
Phùng Toàn nhẹ gật đầu, xem như chào hỏi.
- Trước đó tôi nghe nói chuyện ở Trung Sơn cực kỳ nguy cấp. May nhờ Đồng Thiến ngăn chạn chuyện này tràn làn. Tuy trước đó nhận được tin tức không tốt nhưng người hiền ắt có thiên tướng, thấy cô bình yên vô sự tôi cũng cao hứng.
Thẩm Lương nhiệt tình chào hỏi Đồng Thiến. Có điều nụ cười trên mặt hắn lại khiến điều kiện giết người của lệ quỷ khởi động.
Đồng Thiến hơi nghiêng đầu, mặt cười quỷ dị hướn về phía Thẩm Lương.
Thấy một màn này, thân thể Thẩm Lương khẽ run, trong mắt là kinh hoảng và bất an.
- Anh không nên cười với tôi như thế. Tôi sợ không khống chế được mà giết nhầm Thẩm đội trường, mọi chuyện anh cứ làm việc với Dương Gian và Phùng Toàn là được. Trạng thái hiện tại của tôi không tốt lắm, không thể nào trò chuyện. Thật xin lỗi.
Mặt quỷ tươi cười mở miệng nói chuyện, thân âm như yêu ma, không khỏi khiến người nghe có cảm giác rợn tóc gáy.
- Được được, cô khỏe là được rồi.
Thẩm đội theo bản năng cười cười nhưng nhanh chóng ngậm miệng, trông hắn lúc này như đang vô cùng xấu hổ.
Đồng Thiến lại nói:
- Tư liệu của sự kiện lần này ở đây. Lệ quỷ bị giam giữ cũng ở đây, Thẩm đội có thể tiếp quản được rồi.
Vừa nói Đồng Thiến vừa chỉ tay vào túi thi thể để ở một góc. Túi thi thể mơ hồ lộ ra hình dáng một người.
- Yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, mọi người đều vất vả rồi. Tiếp đến hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.
Thẩm Lương nhẹ gật đầu, nói rồi hắn đi tới nhấc túi thi thể lên.
Cỗ thi thể này cũng không nặng, vô cùng yên tĩnh, bất quá nhấc trong tay lại làm người ta có cảm giác bất an khó hiểu.
Nếu không phải trong phòng có mấy ngự quỷ nhân đỉnh phong trấn trụ thì Thẩm Lương không dám tùy tiện tiếp xúc với thứ này đâu.
Ngay lúc Thẩm Lương muốn giao túi thi thể cho nhân viên của mình thì Dương Gian bắt lấy tay hắn ta.
Bàn tay lạnh lẽo có sức lực kinh người, phản phất như một cỗ thi thể không còn sự sống.
- Thẩm đội đã phụ trách chuyện này cũng nên phụ trách vài chuyện Triệu Kiến Quốc đã hứa với tôi đi. Không thể đổi người xong liền quên sạch đi được.
Thẩm Lương đến Trung Sơn chẳng bận tâm ai trừ Dương Gian cả. Đây là một tên cứng đầu, tuy năng lực hắn rất mạnh nhưng cực kỳ khó nói chuyện.
- Không biết trước đó Triệu Kiến Quốc hứa hẹn những gì? Tôi cùng anh ta cùng cấp, nếu tôi có thể làm được nhất định sẽ làm. Cậu cứ yên tâm
Thẩm Lương hết sức trịnh trọng nói.