- Vật kia muốn các người dẫn nó ra khỏi khách sạn rồi thay thế thân phận tôi, tiếp tục sống ở thành phố Trung Sơn… Vì thế tôi nghĩ nó không phải đầu nguồn của chuyện đầu người khinh khí cầu đâu, là con lệ quỷ khác.
- Bây giờ không phải thời điểm bàn công việc, cần chờ hai ngày nữa rồi tính. Mặc khác, tôi đã phong tỏa khách sạn rồi, bên trong có khác nhiều thứ phức tạo. Trừ phi tôi dẫn đầu hành động, bất kỳ người nào đều không được tiến vào khách sạn. Bằng không sẽ chết rất thê thảm.
Dương Gian chậm rãi nói.
Đồng Thiến nhẹ gật đầu:
- Lúc đầu tôi tính quay lại đó giải quyết triệt để mọi thứ. Nếu anh đã nói thế thì tôi sẽ nghe theo.
- Phong tỏa là phương pháp ổn thỏa tốt nhất, nhốt những thứ nguy hiểm bên trong. Chỉ cần không tạo ra thương vong thì ổn cả.
Dương Gian nói.
- Không nói nữa, cô nghỉ ngơi trước đi.
Đồng Thiến đáo lời rồi đứng lên quay người trở về phòng nghỉ ngơi. Có điều vào phòng chưa được mười phút thì cô ấy lại quay ra.
- Tôi phát hiện một chuyện rất đặc biệt. Hiện tại tôi rất không giống bình thường.
Giờ phút này khuôn mặt khóc của Đồng Thiến hướng về phía đám người.
La Tố Nhất và Hoàng Phi bị dọa lùi về sau mấy bước:
- Đại tỷ, đừng nói với chúng tôi bằng gương mặt đáng sợ đó nữa? Rất đáng sợ.
Khuôn mặt như khóc của Đồng Thiến bỗng nhếch mày:
- Tôi ngủ nhưng rất nhanh tỉnh lại. Sau đó tôi phát hiện mình dùng gương mặt này tỉnh lại, còn mặt mình vẫn ngủ như cũ.
- Có thể thay phiên nghỉ ngơi nhỉ.
Dương Gian nhìn thoáng qua rồi trầm ngâm nói:
- Nếu cô dùng mặt quỷ có thể duy trì thời gian thanh tỉnh.
Dương Gian lý giải được loại tình huống này vì chính hắn cũng từng như thế. Thân thể mãi sẽ không thế mệt mỏi.
- Giống thế này à?
Đồng Thiến sờ lên gương mặt khóc của mình.
Dù cảm xúc rất lạnh nhưng vẫn mềm mãi nhẵn mịn, gương mặt có độ đàn hồi rất tốt, bộ dáng trung tính không ra nam không ra nữ.
Nếu muốn hóa trang có thể làm nam nhân cũng có thể làm nữ nhân.
- Có nhiều thứ cô cần tìm tòi từ từ. Bất quá tình huống liên quan tới mình cô nên giữ bí mật, vì việc cô hồi sinh là không thể phục chế. Nếu tin tức truyền ra ngoài thì đảm bảo sẽ có vô số người có ý đồ với cô.
Dương Gian nhắc nhở, hắn cũng nhìn thoáng qua bên cạnh La Tố Nhất.
- Tôi cam đoan sẽ giữ bí mật.
La Tố Nhất lập lời thề son sắt.
Dương Gian nói:
- Không cần khẩn trương, nếu anh nói cho người của diễn đàn linh dị hoặc ai khác biết. Tôi và Đồng Thiến sẽ truy nã anh toàn cầu.
- …
Khóe miệng La Tố Nhất giật một cái.
Có cần khoa trương thế không? Truy nã toàn cầu cơ đấy.
- Không cần nghỉ ngơi nữa, về Trung Sơn thôi.
Dương Gian thu hồi ánh mắt.
- Cũng tốt, về sớm một chút thì mọi việc cũng dễ làm hơn.
Trong lòng của Đồng Thiến, công việc luôn đặt ở đầu tiên.
Dương Gian không cải biến quá nhiều ý thức của Đồng Thiến nên nhân cách cô ấy không ảnh hưởng quá lớn.
Trước khi đi, Dương Gian dặn dò Lâm Lạc Mai:
- Tình trạng hiện tại của cô rất tệ. Mau đi tìm Vương Tiếu Minh để được khống chế hai con quỷ đi. Tôi đã đưa danh ngạch của mình cho cô. Về phần có thành công hay chăng tôi không chắc. Dựa theo tỉ lệ mà nói, việc không chế hai con quỷ có ba mươi phần trăm xác suất thành công. Không biết gần đây việc nghiên cứu của Vương Tiểu Minh có tiến triển gì để tỉ lệ cao hơn chăng.
- Cám ơn anh, Dương Gian.
Lâm Lạc Mai dùng điện thoại phát.
- Không cần cám ơn tôi. Đây là cô nên nhận được.
Dương Gian nói đến.
- Còn của tôi đâu? Tôi cũng có giúp anh mà, tôi cũng phải có gì đó chứ.
La Tố Nhất mặt dày nói.
Dương Gian:
- Anh đi là để bảo vệ cô ấy, tôi đâu có mười anh. Anh còn không biết xấu hổ đòi chỗ tốt hả. Bất quá thấy anh bảo vệ Hùng Văn Văn nên tôi cho anh nửa cây quỷ nến. Đây là thứ chỉ có người trong nội bộ mới có được, chính anh giữ lấy đi.
Nói xong hắn đưa cho La Tố Nhất nửa cây quỷ nến màu trắng còn lại.
- Móa, thứ này có thể dẫn quỷ tới đó. Tôi lấy làm cái chi?
La Tố Nhất trông như nhận phải củ khoai nóng bỏng tay.
Dương Gian nói:
- Có thể dẫn quỷ tới cũng dẫn quỷ đi được. Thời khắc mấu chốt dùng cứu mạng khá tốt. Nếu không cần thì trả lại cho tôi.
- Ai dám tranh quỷ nến với tôi tôi liều mạng với người đó.
La Tố Nhất khí thế đi tới, tuyệt không lùi bước mà rống.
Rất nhanh Dương Gian và Đồng Thiến rời khỏi nơi này, cả hai lái xe quay về thành phố Trung Sơn.
Bất quá trên đường đi Dương Gian vẫn luôn rất trầm mặc.
- Anh đang suy nghĩ gì?
Đồng Thiến đang ngồi soi gương thì mở miệng hỏi.
- Đang suy nghĩ tôi đã giải quyết con quỷ đó thật chưa.
Dương Gian nói:
- Mọi chuyện đều làm xong cả. Quá trình gian nan nhưng kết quả lại dễ dàng, dễ dàng đến nổi tôi không khỏi nghi ngờ mình bị con quỷ kia tính kế rồi.
- Vật kia có chút không giống mấy con quỷ khác. Nó có thể sửa đổi ký ức người khác cũng có thể gắn thêm ký ức. Ở mức độ nào mà nói nó có trí tuệ.
Đồng Thiến đáp:
- Vậy giải quyết thêm lần nữa, tôi sẽ hỗ trợ anh, tuyệt đối không để bất kỳ sơ suất nào xảy ra.
- Ừm, tôi sẽ ở lại Trung Sơn mấy ngày, nói sau đi.
Dương Gian bình tĩnh đáp.