- Cô ta không có vấn đề gì chứ?
Ba người trở lại biệt thự thấy Đồng Thiến ăn uống thả cửa liền hỏi.
Sữa bò, bia, thịt nướng, bánh bích quy không ngừng được cô nàng bỏ vào miệng, cứ như đã đói bụng nhiều ngày vậy.
Bất quá khiến họ có cảm giác khiếp vía là giờ phút này trên mặt Đồng Thiến có tới tận ba khuôn mặt. Mỗi khuôn mặt có như còn sống vậy, có thể trợn tròn mắt nhìn xung quanh. Thận chí nó còn nói chuyện được nữa kìa, chẳng khác nào tam bào thai dùng chung một cơ thể vậy.
Nếu chỉ như thế cũng không khiến người ta sợ hãi. Chân chính đáng sợ là hai khuôn mặt còn lại của Đồng Thiến là mặt quỷ.
Một như đang khóc, một như đang cười.
Chưa nói câu nào đã khiên người ta có cảm giá đè nén, không nhịn được muốn khóc muốn cười. Trong lúc lơ đãng tâm tình sẽ bị dao động mạnh.
Một khi họ cười hoặc khóc theo thì quỷ luật giết sẽ được phát động. Khi đó chết là cái chắc.
Không có ai từng thử chống đỡ qua, tất nhiên đám La Tố Nhất và Hoàng Phi cũng chẳng dám thử.
- Tuy hơi khó nhìn nhưng suy nghĩ cũng chẳng có gì thay đổi. Hẳn sẽ không vấn đề gì đâu. Chí ít cô ấy cũng có thể sống lại.
Dương Gian vẫn luôn quan sát Đồng Thiến, hắn có thể xác nhận trạng thái hiện tại của cô cực kỳ tốt. Ít nhất tốt hơn nhiều so với lúc hắn sống dậy.
Lúc trước Dương Gian xém chút nữa là thối rửa, thi ban nổi đầy trên người. Nếu không có quỷ kính nghịch chuyển tình hình thì hiện tại hắn đã là một cỗ thi thể rồi.
- Sau này sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? Nhìn cô ta trông rất nguy hiểm.
La Tố Nhất lại nhỏ giọng hỏi.
Dương Gian nhìn hắn nói:
- Có bao nhiêu ngự quỷ nhân mà không trải qua nguy hiểm. Anh nhìn xem thân thể của anh có tính là người nữa không? Ít ra cô ấy còn tốt hơn anh nhiều.
Nói xong Dương Gian liền nắm lấy cổ tay La Tố Nhất.
Lúc này phía dưới da thịt đối phương có thứ gì đó không an phận ngọ nguậy. Trông như có thứ gì đó ký sinh bên dưới và hòa thành một thể với La Tố Nhất.
- Nếu tiếp tục thế này thì sớm muộn gì anh chỉ còn một lớp da. Huyết nhục toàn thân anh sẽ dần bị lệ quỷ tay thế. Dù sao Đồng Thiến cũng có thân thể của một con người.
La Tố Nhất xấu hổ cười cười, có chút mất tự nhiên thu tay lại.
- Trời sáng tôi và Đồng Thiến sẽ rời khỏi đây. Khi ấy mọi chuyện không liên hệ gì với các người nữa. Vì thế các người không được lo lắng, tôi sẽ không gây phiền phức cho ba người nữa đâu.
Dương Gian nói:
- Sau này tôi nghĩ chúng ta đều gặp chuyện. Đều là một đám đoản mệnh mà thôi, có trời mới biết chúng ta có thể sống được tới bao lâu. Không biết hôm nào liền sẽ từ giã cõi đời.
- Đây cũng là duyên phận bèo nước gặp nhau.
Hoàng Phi ngồi ở bên cạnh hút thuốc, cau mày nói.
- Đột nhiên tôi cảm thấy chuyện phiếm của chúng ta trở nên thâm ảo quá rồi.
Hoàng Phi nói:
- Cũng đúng, đại khái do trải qua nhiều huyện thôi. Cậu còn trẻ nên không hiểu đâu.
- Tôi ăn no rồi!
Lúc này Đồng Thiến uống hóp bia cuối cùng rồi thở phào nhẹ nhõm nói.
- Còn hai tiếng nghỉ ngơi. Đến lúc đó trở về Trung Sơn xử lý mọi chuyện xong, chúng ta sẽ quay về thành phố Đại Xương.
Dương Gian mở miệng nói:
- Hiện tại cô có thể làm việc lại được chưa?
Đồng Thiến lắc lắc đầu, hai khuôn mặt quỷ thay đổi hoán đổi một chút rồi nói:
- Hẳn không vấn đề gì. Dù có chút không quá quen thuộc nhưng so với trước đó vẫn ổn lắm. Chỉ là, tôi không cảm thấy hai khuôn mặt này không hề sống lại. Lúc trước mặt quỷ luôn di chuyển phía sau đầu tôi, không ngừng bao trùm. Có điều hiện tại lại rất yên tĩnh.
Dương Gian nói:
- Chẳng phải đây là chuyện tốt à?
- Cậu nói không sai. Có lẽ là tôi chưa thích ứng kịp, vì thứ này quá mức an tĩnh… Yên tĩnh cứ như đã chết vậy.
Đồng Thiến nhíu mày khiến hai khuôn mặt kia cũng nhíu mày.
- Nếu cứ thế tôi nghĩ không cần lo lệ quỷ sẽ khôi phục trong thời gian dài đâu. So với việc khống chế hai con lệ quỷ thì tốt hơn nhiều.
Nói đến đây, Đồng Thiến nhìn về phía Dương Gian:
- Khẳng định lúc tôi chết cậu đã làm gì đó với tôi đúng không?
- Chỉ là thử vài cách mới mà thôi. May mà cô sống lại được. Bằng không giờ này phục sinh đã không phải là cô mà là hai khuôn mặt quỷ kia.
Dương Gian đáp.
- Dù sao tôi vẫn muốn cám ơn cậu. Sau khi bị tập kích ở khách sạn, tôi đã chuẩn bị sẽ để chết. Không ngờ hiện tại còn có thể hồi sinh. Đúng rồi, nếu cậu tìm được thân thể của tôi hẳn cũng tìm được điện thoại vệ tinh chứ? Hiện tại tôi đã hồi sinh, cũng nên báo cáo cho tổng bộ rồi.
Đồng Thiến nói.
Dương Gian hỏi:
- Điện thoại trong bụng kia là cô nuốt đúng không?
Đồng Thiến nhẹ gật đầu:
- Không sai, là tôi nuốt. Vì cân nhắc bản thân không thể rời khỏi khách sạn nên tôi nuốt nó luôn. Thuận tiện cũng tốt cho việc sau này mọi người kiếm tôi và hành tung của con quỷ kia. Có điều tôi không ngờ mình bị con quỷ kia lợi dụng.