Ngoại ô rất yên tĩnh, thỉnh thoàng chỉ có vài tiếng côn trùng vang lên ở bụi cỏ mà thôi.
La Tố Nhất và Hoàng Phi ngồi ngáp ngắn ngáp dài ở trước vĩ nướng. Mặt mày ủ dột dùng nhánh cây chọt chọt vĩ than.
Đồng hồ đeo tay hiển thị lúc này đã là ba giờ sáng.
Họ khác với Dương Gian, dù là ngự quỷ nhân nhưng vẫn cần nghỉ ngơi. Nhất là La Tố Nhất và Lâm Lạc Mai, sau một chuyến đi tới khách sạn, từ lúc quay về tới giờ họ chưa được nghỉ ngơi thật tốt. Vốn muốn ăn uống no say rồi ngủ một giấc, nào biết Dương Gian lại chơi trò ma quỷ trong nhà mình.
Ai mà chịu cho nổi chứ?
"Đùng ~!"
Bỗng nhiên La Tố Nhất đánh cái bộp.
- Anh là gì thế?
Hoàng Phi ngồi bên cạnh hỏi.
- Có con muỗi.
La Tố Nhất nói.
Hoàng Phi đáp:
- Anh có đập thì tự đập mình đi, sao lại đánh tôi?
- Không, trên mặt anh có con muỗi, tôi giúp anh thôi.
La Tố Nhất nói.
Hoàng Phi:
- Phía Dương Gian cũng có muỗi kìa, sao anh không đi giúp cậu ta đi?
- Quan hệ của tôi với Dương Gian không tốt lắm, vẫn nên bỏ qua thì hơn. Chủ yếu tôi thấy anh ngủ quên nên muốn giúp anh tỉnh lại, Cũng chẳng biết lúc nào được về nhà.
La Tố Nhất nói như hắn làm vì tốt cho Hoàng Phi vậy.
Hoàng Phi khó hiểu nhìn đối phương.
- Hay để tôi cũng giúp anh nhé.
- Không sao, nếu anh thấy tôi ngủ quên thì tiện tay kêu tôi dậy. Đừng bỏ tôi một mình ở đây, rừng núi hoang vu chẳng an toàn tí nào.
Nói xong La Nhất Tố quay về phía Dương Gian:
- Dương Gian, tình huống bên kia thế nào rồi. Đến cùng có thành không, tôi còn muốn về nhà ngủ nữa.
Lúc này Dương Gian dùng xem phim, điện thoại vệ tinh cũng có chỗ tốt. Có thể kết nối mạng vô thời hạn, dùng rất đã.
- Tình huống kia không duy trì lâu đâu. Dù sao hai trương mặt quỷ cũng không hơn kém gì nhau. Cân bằng rất nhanh sẽ được tạo ra, sớm có kết quả thôi. Yên tâm đi, tôi nắm chắc mà, nãy giờ tôi vẫn quan sát đó thôi.
Dương Gian thuận miệng nói.
- Một tiếng trước anh cũng nói như thế. Căn bản anh đâu có nhìn, anh đang chơi điện thoại mà.
Dương Gian nói:
- Thật sao? Đó là vì lúc đó tôi chưa xem xong phim thôi.
Nói rồi hắn ngẩng đầu nhìn biệt thự ở phía xa.
Chẳng biết khi nào bên trong biệt thự đã tối đen như mực, chẳng thấy được bất kỳ thứ gì hết.
- Nhà anh bị mất điện rồi. Có phải anh chưa đóng tiền điện không?
Dương Gian hỏi.
- Hôm trước tôi vừa đóng xong, sao lại mất điện được. Chắc chắn có chuyện gì đó rồi. Hiện tại cậu tự giải quyết đi, đừng có kéo tôi vào đấy.
La Tố Nhất cảm thấy không ổn, muốn kéo xa quan hệ.
- Để tôi xem thử.
Bỗng nhiên da thịt trên trán Dương Gian nứt ra, con mắt phát ra ánh sáng đỏ lộ ra ngoài.
Hồng quang bao phủ xung quanh, trông chẳng khác nào máu tươi tuôn chảy cả.
Rất nhanh, hồng quang ngưng tự thành một đường thẳng như đèn pha, kéo dài tới biệt thự của La Tố Nhất.
Thông qua Quỷ Nhãn, Dương Gian có thể nhìn thấy bên trong căn phòng. Bóng tối không ngăn cản được mắt quỷ. Dương Gian thấy ở giữa nhà có một người đang đứng. Đối phương soi người vào cái tủ kính để rượu. Ba khuôn mặt in bóng lên mặt kính. Hắn dễ dàng nhận ra được đó chính là Đồng Thiến. Chỉ có điều trạng thái cô ta thế nào thì Dương Gian không thể khẳng định được.
- Bên trong thế nào?
La Tố Nhất hiếu kì hỏi.
Dương Gian trầm ngâm một chút:
- Hẳn là thành công, bất quá tôi không xác định lắm. Dù sao chỉ nhìn được bằng mắt mà thôi. Tôi muốn tới đó xác nhận lại, các người đi cùng không?
- Không, không được, cậu cứ lo việc của cậu đi. Nếu an toàn thì gọi cho tôi.
La Tố Nhất không dám đi cùng. Tên Dương Gian này chơi mấy trò nguy hiểm mức độ cao, làm không tốt mất mạng như chơi.
- Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là tự mình đi xác nhận.
Dương Gian nói xong liền đứng lên, chuẩn bị xác nhận tình huống.
Giờ này khắc này bên trong phòng khách của biệt thự, Đồng Thiến đang đứng yên không nhúc nhích.
Dù phòng khách không có đèn nhưng thông qua ánh sáng chiếu từ ngoài vào cô có thể thấy được hình dáng của mình phản chiếu trên tủ kính.
Quỷ dị, lạ lẫm chẳng khác nào một lệ quỷ, bộ dáng khiến người ta không rét mà run.
- Sao mình lại sống dậy? Đây là đâu? Chẳng phải mình đã chết bên trong khách sạn Caesar rồi sao?
Trong đầu Đồng Thiến xuất hiện vô số câu hỏi. Có điều so với bộ dáng hiện tại của cô thì những thắc mắc đó chẳng đáng là gì. Đồng Thiến chỉ biết dường như bản thân vừa hồi sinh. Về phần tại sao hồi sinh cô lại không biết. Hiện tại cô chỉ thấy trên mặt có tới ba mặt người. Một khuôn mặt mang theo nụ cười quỷ dị quen thuộc. Một bên khác là khuôn mặt lạ lẫm như muốn khóc. Ở giữa thì đúng là mặt của Đồng Thiến.
Dù màu da tái nhợt nhưng vẫn tinh xảo xinh đẹp. Chỉ có điều khuôn mặt như vừa cười vừa khóc. Nhìn vào thập phần quái dị, tựa như di chứng khi mắc bệnh lạ vậy.
- Hình như đây không phải thân thể của mình.
Đồng Thiến cảm thấy bản thân cao và cường tráng hơn một chút. Quan trọng nhất đây là thân thể của nam nhân, không phải thân thể của cô.
- Đến cùng là chuyện gì…
Đồng Thiến tự lẩm bẩm nhưng cô không cảm giác được khủng hoảng, chỉ có nghi vấn không có bất an. Tựa hồ thiếu khuyết một loại nào đó cảm xúc.
"Xuy xuy ~!"
Lúc này chung quanh đột nhiên truyền đến âm thanh kỳ lạ. Sau đó đèn trong phòng khách đột nhiên sáng lên, phòng khách u ám nháy mắt được chiếu sáng.
Dương Gian cầm một tờ giấy báo cũ đi ra từ một gian phòng.
- Ai?
Đồng Thiến phát hiện ra hắn trong nháy mắt. Khuôn mặt chuyên động, mặt khóc đối diện với Dương Gian.
Quái dị ở chỗ Đồng Thiến có thể nhìn thấy hết thảy thông qua khuôn mặt khóc này.
- Là tôi, sao thế? Không gặp một thời gian nên quên tôi rồi?
Dương Gian cất tờ báo đi, tấm vải chưa mặt khóc giờ đã mục nát vô dụng. Tấm vải bố không phải đồ vật linh dị gì cả, nó chỉ là vật dẫn của mặt khóc mà thôi.
- Dương Gian?
Đồng Thiến chậm rãi xoay người lại, dùng khuôn mặt chính mình nhìn đối phương.
- Cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Dương Gian nói:
- Vài ngày trước Triệu Kiến Quốc báo tôi tới xử lý chuyện linh dị ở thành Trung Sơn. Sau tôi còn có Phùng Toàn, Hùng Văn Văn và vài ngự quỷ nhân khác tới hỗ trợ. Chỉ đơn giản thế thôi.
- Tôi không hỏi cái đó. Vì sao tôi trở nên thế này?
Đồng Thiến hỏi.
Dương Gian:
- Cô bị quỷ giết, chỉ còn lại khuôn mặt thôi. Tôi dùng phương pháp đặc thù hồi sinh cô, thuận tiện giúp cô khống chế hai khuôn mặt quỷ.
- Đây không phải thân thể của tôi.
Đồng Thiến đưa tay nhìn một chút. Hai bàn ta hơi thô ráp, trông lạ lẫm vô cùng.
- Thân thể của cô đã bị lệ quỷ chiếm lấy, đang ở chỗ Phùng Toàn. Nếu cô muốn tới xem tôi cũng không ngại. Có điều thân thể đó đã chẳng thể dùng được, nhất định phải tìm một thân thể khác. Đây là thân thể duy nhất tôi có thể tìm được cho cô. Đương nhiên tôi cũng biết cô không quá hài lòng với nó. Có điều trừ phi cô hi vọng tôi giết vài cô gái vô tội khác, tìm thân thể phù hợp cho cô.
- Không, không cần, không thể vì hồi sinh tôi mà giết người vô tội. May mà cậu không làm thế. Bằng không tôi sẽ không tha thứ cho cậu.
Đồng Thiến ngắt lời Dương Gian, từ bỏ phương thức tàn nhân kia.
Dương Gian nói:
- Tôi cũng nghĩ thế nên tôi không làm như vậy. Có điều không biết cô có thể tiếp nhận bộ dáng hiện tại của mình chăng?
Đồng Thiến không có trả lời mà chỉ hỏi:
- Thân thể tôi đang dùng là của ai?
- Một người bạn học cấp ba của tôi. Tên hắn là Triệu Lỗi, bị quỷ tập kích nên mất đi khuôn mặt, chỉ có thân thể còn sống. Nếu tôi không hồ sinh cô thì cùng lắm hai ba ngày nữa thân thể này cũng thối rửa đi. Tôi cũng chả có lựa chọn nào khác.
Dương Gian bình tĩnh đáp.
- Chúng ta đều không có lựa chọn..... Thế này rất tốt.
Đồng Thiến quay đầu nhìn tủ kính trước mắt thủy, tiếp tục đánh giá diện mạo mới của mình. Cô cần một ít thời gian để tiếp nhận sự thay đổi này.
- Cô cần bình tĩnh lại.
Dương Gian không quấy rầy Đồng Thiến mà là quay người rời đi.
- Dương Gian...
Đồng Thiến đột nhiên xoay người nhìn về phía hắn.
- Còn có việc a?
Đồng Thiến nói:
- Tôi rất đói, muốn ăn một ít... Mặt khác, cám ơn cậu, cám ơn cậu đã làm nhiều như thế vì tôi.
- Không sao, còn sống là tốt rồi, không phải sao?
Dương Gian nhẹ nhàng cười một tiếng.
Có điều lúc này khuôn mặt cười đang hướng về phía Dương Gian.
- Đừng cười, về sau đừng cười trước mặt tôi. Tôi vẫn chưa thích ứng cới tình trạng hiện tại, sợ không cẩn thận lại giết nhầm người.
Quỷ mặt cười phát ra âm thanh không khỏi khiến người ta sợ hãi. Chẳng khác nào một loại cảnh báo trước tử vong.
Cùng lúc đó đầu Đồng Thiến di chuyện, khuôn mặt mỹ nữ hướng về phía Dương Gian.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích.
Từ câu nói kia hắn có thể đoán được, một khi hắn cười thì khuôn mặt cười của Đồng Thiến sẽ quay về phía hắn. Sau đó, có lẽ hắn phải chết… mà không cần cười theo. Đây là một loại quỷ luật mới. Đồng dạng, cũng không được khóc.
Có điều khiến Dương Gian bất ngờ là Đồng Thiến có thể khống chế, khiến mặt quỷ nói chuyện cho mình. Dường như cũng dựa vào mặt quỷ mà nhìn thấy được, tương đưa với có tận ba gương mặt.
- Vậy cô nên mau chóng làm quen đi. Đây là một năng lực vô cùng đáng sợ đấy/
- Tôi sẽ cố gắng
Đồng Thiến nghiêm túc nói.
Dương Gian:
- Trong tủ lạnh có đồ ăn, tôi lấy cho cô.