Tờ báo màu đỏ đậm kia nhanh chóng dính lên mặt của Đồng Thiến. Thế nhưng sau mấy phút trôi qua mà kết quả lại không có như những gì mà Dương Gian dự đoán. Nó không thể nào gỡ khuôn mặt cười kia xuống được. Khuôn mặt cười quái dị này vẫn còn nằm ở trên mặt của Đồng Thiến.
- Sao lại như vậy chứ?
Dương Gian lập tức biến sắc, hắn không hề nghĩ tới là cái tờ báo màu đỏ này lại bị mất đi hiệu lực.
Thế nhưng điều này là không thể nào, rõ ràng lúc trước hắn đã thí nghiệm thành công khi gỡ được khuôn mặt của Phùng Toàn rồi.
Sau đó, Dương Gian đột nhiên hiểu ra điểm mấu chốt.
Vốn dĩ trước đó hắn có thể gỡ được gương mặt của Phùng Toàn xuống là do hắn lợi dụng được đặc tính của con quỷ này để tập kích hắn ta. Chứ hắn cũng không thể khống chế hoàn toàn thứ này được. Với lại tờ báo này và con quỷ kia là một chỉnh thể, làm sao hắn có thể sử dụng đồ của người khác để gỡ khuôn mặt của họ xuống chứ?
"Xem ra thứ này đã trở nên vô dụng đối với con quỷ kia. Hiện tại chỉ có thể dựa vào quỷ ảnh của mình để gỡ khuôn mặt quỷ này xuống thôi."
Sau khi thử nghiệm thất bại, Dương Gian không hề ảo não chút nào. Bởi vì hắn vẫn còn có một biện pháp khác nữa. Chỉ là phương pháp gỡ khuôn mặt của tờ báo màu đỏ và quỷ ảnh của hắn là hoàn toàn khác nhau.
Cách của quỷ ảnh là chắp vá một cách cưỡng chế, còn tờ báo màu đỏ lại lắp ghép một cách hoàn hảo. Cho nên hắn cũng không thể nào biết được là cách của hắn có gây ra ảnh hưởng nào đối với thân thể của Đồng Thiến hay không.
Lúc này Phùng Toàn vội thúc giục.
- Đại ca, có được không vậy? Nếu cứ tiếp tục áp chế như thế này thì không ổn lắm.
Dù sao hắn ta cũng không thể cứ tiếp tục sử dụng lực lượng của lệ quỷ để áp chế Đồng Thiến được. Bởi vì hắn ta chỉ mới khôi phục lại cân bằng. Nếu cứ sử dụng năng lực của quỷ đất mộ này sẽ kích thích nó khôi phục lại và khiến cho cân bằng bị phá vỡ.
Dương Gian nghe được Phùng Toàn nói như vậy thì hắn lập tức cất đi tờ báo màu đỏ. Sau đó điều khiển quỷ ảnh đi đến và gỡ khuôn mặt cười kia.
Quỷ ảnh hình thành một cánh tay màu đen, vươn ra từ bên trong thân thể của Đồng Thiến. Sau đó cánh tay này đưa lên và chộp lấy toàn bộ khuôn mặt của cô nàng. Cuối cùng nó chỉ hơi dùng chút lực và gỡ nhẹ một cái. Khuôn mặt cười đã bị nó gỡ xuống một cách cực kỳ nhẹ nhàng. Sau khi nhận được khuôn mặt quỷ, hắn lập tức bỏ nó vào một cái hộp bằng vàng và đóng kín lại.
- Bỏ thân thể của Đồng Thiến vào bên trong túi đựng thi thể đi. Mặt quỷ chỉ là một bộ phận của nó mà thôi, bản thân Đồng Thiến cũng là một con quỷ. Hiện tại tôi còn không có cách gì để lấy lại thân thể cho Đồng Thiến, cứ giam trước đi đã rồi tính sau.
Dương Gian vẫn cảm giác được sự áp chế của quỷ ảnh nên hắn biết đượcsau khi mất đi khuôn mặt quỷ, Đồng Thiến vẫn còn có được năng lực hành động.
Sự quỷ dị này chứng tỏ cho hắn được một điều, suy đoán lúc trước của hắn là hoàn toàn chính xác, Đồng Thiến chính là con quỷ có thể thay đổi trí nhớ kia. Còn vì sao con quỷ này lại chiếm được thân phận của Đồng Thiến rồi lấy đi được khuôn mặt quỷ thì Dương Gian không thể nào biết được. Có lẽ chuyện này cũng là một chuyện linh dị có liên quan đến việc quỷ nhập thân.
Trước đó hắn từng đoán là có lẽ con quỷ có khả năng thay đổi trí nhớ này không có thực thể. Nó chỉ là một loại linh dị nào đó vô hình, vô dạng, bất cứ ai kế thừa được loại linh dị này thì người đó sẽ thành quỷ. Hiện tại xem ra loại khả năng này có xác suất xảy ra là rất cao.
Phùng Toàn cũng không nói thêm lời nào, mà ngay lập tức đặt thân thể của Đồng Thiến vào bên trong túi đựng thi thể, đồng thời buộc chặt miệng túi lại. Sau khi bọn họ thu hồi lại sự áp chế, bên trong túi đựng thi thể lại xuất hiện động tĩnh.
Giờ phút này thân thể của Đồng Thiến đang không ngừng giãy dụa, dường như đang muốn thoát khỏi chỗ này vậy. Nó cứ như là một con ác quỷ đang cố gắng thoát ra khỏi lồng giam sau khi bị nhốt vào trong.
Dương Gian nói:
- Trước tiên cứ để như thế đi, có điều tốt nhất chúng ta vẫn nên tìm một cái rương bằng vàng để chứa nó mới được. Anh liên hệ với Triệu Kiến Quốc, bảo anh ta đến xử lý đi.
Phùng Toàn gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ liên hệ với Triệu Kiến Quốc ngay. Tiện thể báo cho anh ta biết là chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn đã kết thúc luôn.
Thế nhưng chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn có thực sự kết thúc chưa?
Ngọn nguộn của chuyện linh dị đầu người kinh khí cầu rốt cục là cái gì thì đến tận bây giờ Dương Gian cũng chưa có điều tra ra được. Hắn chỉ biết là hiện tại trong thành phố Trung Sơn đã không còn người chết nữa.
Dương Gian nghĩ thầm trong lòng.
"Thôi, không cần phải chú ý đến nhiều chuyện như vậy làm gì. Chuyến này của mình cũng được coi là không có uổng công. Chí ít mình cũng đã xử lý xong được một mầm tai họa lớn, hơn nữa còn hạn chế được phạm vi hành động của con quỷ bên trong khách sạn kia. Còn chuyện vì sao chuyện linh dị đầu người kinh khí cầu lại đột nhiên kết thúc thì mình cũng không có hứng thú muốn biết."
Với lại hiện tại hắn cũng đã gom góp đủ các vật phẩm cần thiết theo phương pháp mà tấm da màu nâu kia cho.
Mặt cười, mặt khóc, tờ báo màu đỏ.
Nếu có thể mà nói, hiện tại hắn đã có khả năng trực tiếp chế tạo ra một vị ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ. Lúc ban đầu hắn chọn mục tiêu của phương pháp này là Đồng Thiến. Nhưng hiện tại Đồng Thiến đã là quỷ rồi, việc lựa chọn cô ta chẳng khác nào hắn đưa hết toàn bộ mọi thứ cho quỷ.
Đây là một cái bẫy tiềm tàng.
"Trờ về rồi nghĩ lại sau."
Dương Gian xoa xoa đầu, hiện tại hắn cảm giác hơi mệt mỏi..
Việc cùng tiếp xúc với mấy thức quỷ quái này thật sự rất khó chịu, đến tận lúc này mới xem như miễn cưỡng kết thúc được chuyện này.