Khủng Bố Sống Lại

Chương 654: Giam Giữ Lệ Quỷ 1




- Đại ca, cậu có nghe thấy gì không... Hình như có tiếng cười.

Dù cả đám vẫn còn đang ở bên trong quỷ vực nhưng Phùng Toàn vẫn có thể nghe được một tiếng cười quái dị nào đó đang mơ hồ quanh quẩn ở bên tai. Dường như tiếng cười này được truyền đến từ một nơi xa xôi nào đó. Nhưng không vì cách xa chỗ này mà âm thanh bị suy giảm hay biến mất.

Ngược lại, càng ngày hắn càng nghe thấy tiếng cười rõ hơn. Ban đầu nó còn vang lên một cách đứt quãng khiến hắn nghĩ rằng bản thân nghe nhầm. Những càng về sau tiếng cười vang lên càng rõ, lúc này đó đã giống như có ai đó đang đứng bên cạnh và cười vậy. Đồng thời tiếng cười này lại có một loại cảm nhiễm cực kỳ quỷ dị, nó khiến người ta nhịn không được mà phải cười theo nó.

- Là tiếng cười của khuôn mặt quỷ kia, hiện tại mặt quỷ của Đồng Thiến đang nằm trên người con quỷ nọ. Đồng thời thứ kia cũng biết chúng ta đã đến.

Ngay khi nghe được tiếng cười này, Dương Gian lập tức mở ra tầng thứ hai của quỷ vực.

Tiếng cười đã bị chặn lại.

Nhưng việc che đậy này không kéo dài quá lâu. Quỷ cười cũng giống quỷ khóc, ở một chỗ nào đó càng lâu thì tiếng cười trở nên càng mạnh.

Đến cuối cùng, dù Dương Gian có sử dụng tới tầng thứ ba của quỷ vực cũng không thể nào ngăn cản tiếng cười kia được. Thế nhưng hiện tại hắn chỉ sử dụng quỷ vực như một thứ dùng để tranh thủ thời gian mà thôi. Hắn sẽ nhân dịp tiếng cười của con quỷ này còn chưa có đạt đến mức độ khủng bố mà hạn chế nó.

- Đồng Thiến đang ở trên tầng cao nhất.

Dương Gian lập tức tìm ra được vị trí phát ra tiếng cười. Đó là bên trong căn phòng thuộc tầng cao nhất của tòa nhà.

Ngay lập tức, Dương Gian mang theo hai người Phùng Toàn và La Tố Nhất đi lên đỉnh của tòa nhà, rồi vào bên trong căn phòng có con quỷ kia.

Còn về phần Lâm Lạc Mai cùng Hùng Văn Văn đều ở lại tại chỗ. Bởi vì Dương Gian cảm thấy tác dụng của hai người không có lớn lắm nên không có mang theo bọn họ. Lần hành động này chỉ tính ba người là bọn hắn mà thôi. Vừa vào bên trong căn phòng, tiếng cười quỷ dị kia càng trở nên khủng bố. Dù bọn họ đang ở trong tầng thứ hai của quỷ vực cũng vậy. Loại tiếng cười tựa như có như không kia đang quanh quẩn trong tầng thứ hai của quỷ vực. Đồng thời nó càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Một khi đạt đến giới hạn nào đó, tất cả người nghe được nó đều phải chết. Ngay cả ngự quỷ nhân cũng không ngoại lệ. Chỉ có quỷ thực sự mới không quan tâm đến loại tiếng cười này.

Dương Gian có được kinh nghiệm từ lần tập kích thứ nhất nên hắn sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm căn bản là cho con quỷ kia có đủ thời gian để tập kích hắn lần nữa. Vì thế ngay khi vừa mới vào bệnh viện hắn lập tức tìm ra vị trí của tiếng cười.

Là vị trí của một bệnh nhân nữ, trên đầu đối phương có quấn băng gạc và mặc quần áo của người bệnh.

Dáng người của cô gái này khá thon dài, trông tràn ngập sức sống của thành xuân. Nó khác xa hoàn toàn so với cỗ thi thể nặng nề, đầy tử khi bên trong khách sạn. Đây là một bộ thân thể đang sống sờ sờ, là thân thể thuộc về Đồng Thiến. Điều khác biệt duy nhất đó chính là sắc mặt của cô gái này cực kỳ quái dị. Trên mặt đang lộ ra một nụ cười mỉm, đồng thời phát ra tiếng cười khiến cho người ta phải sợ hãi.

Dường như cô ta biết được là Dương Gian sẽ xuất hiện, cô dùng hai con mắt trống rỗng, vô thần nhìn về phía đám người.

Nhưng sau một giây, thân thể cao lớn màu đen đột nhiên xuất hiện bất thình lình phía sau lưng Đồng Thiến. Sau đó có một đôi tay màu nâu của đất đột nhiên xuất hiện ở gần Đồng Thiến rồi chộp về phía cô ta. Cuối cùng là vô số con côn trùng màu đỏ như nhuốm máu bò tran làn trên mặt đất hướng về phía Đồng Thiến. Ba năng lực của ba con lệ quỷ khác nhau được bộc phát trong nháy mắt, cùng tập kích nơi phát ra tiếng cười quái đị.

Tiếng cười im bặt.

- Chỉ như thế đã thành công rồi?

Quỷ vực được Dương Gian thu hồi, khi La Tố Nhất nhìn thấy thân thể không còn động tĩnh của Đồng Thiến thì không khỏi có chút khó tin.

Đây chính là ngọn nguồn của chuyện linh dị đã dây dưa với bọn họ mấy ngày liền. Là con quỷ có thể thay đổi được trí nhớ của người khác. Vậy mà nó bị hạn chế một cách dễ dàng như vậy sao?

Có quá đơn giản không vậy?

Đơn giản đến mức khiến cho bản thân hắn ta phải hoài nghi rằng hành động liều mạng trước đó của cả đám có đáng hay không vậy?

- Ba người chúng ta đã được coi như ba con quỷ. Ngay cả ba con lệ quỷ cùng sử dụng năng lực lên Đồng Thiến còn không thể nào áp chế được năng lực hành động của cô ta thì tôi không thể không tìm đường trốn. Huống hồ bản thân con quỷ này cũng không được coi là khủng bố. Nếu định nghĩ mức độ của nó thì chắc chỉ khoảng chừng cấp C, một con quỷ cấp hạn chế. Điểm đáng sợ duy nhất của nó chính là thủ đoạn khống chế người khác.

Dương Gian cảm nhận được quỷ ảnh của hắn cũng không hề nhận được sưk bài xích, hắn hiểu Đồng Thiến thực sự đã bị áp chế rồi.

Tương tự, mặt quỷ cũng theo đó mất đi năng lực. Nhưng dù vậy bọn họ cũng không thể nào lơ là được. Một khi áp chế bị biến mất, con quỷ này sẽ lại giết người như cũ.

Phùng Toàn dùng hai tay được bao bọc bằng bùn đất ôm chặt của Đồng Thiến rồi nói:

- Đại ca, cái này có chút khó khi giam giữ nó. Nó vẫn luôn luôn cười như thế này thì dù có đựng ở bên trong hộp bằng vàng cũng không thể nào chặn được tiếng cười chứ đừng nói chi đến việc hiện tại chúng ta chỉ chuẩn bị túi đựng thi thể mà không phải hộp.

Dương Gian nói:

- Thực ra tôi cũng không có ý định sẽ giam giữ nó như vậy. Tôi muốn tách con quỷ và tấm mặt quỷ ra riêng biệt. Như vậy sẽ dễ nhốt nó lại hơn nhiều.

Vừa nói, hắn vừa lấy ra tờ báo màu đỏ như bị nhuốm máu kia.

Trước tiên hắn cần gỡ khuôn mặt cười xuống, để nó biến thành một con quỷ không có khuôn mặt.