Run rẩy, hoảng sợ, bất an, còn có những hình ảnh về khuôn mặt cười quái dị thi thoảng hiện lên trong đầu. Toàn bộ những thứ này khiến cho Lưu Tiểu Vũ có chút không thể thừa nhận được. Nhưng cuộc huấn luyện, chỉ đạo bình thường đã trở nên vô dụng vào thời khắc này.
- Mau, mau, mau lên, mau mở điện thoại đi.
Ngay cả bản thân Lưu Tiểu Vũ cũng không thể hiểu vì sao bản thân lại phải liều mạng để gọi điện thoại cho Dương Gian. Cô ta chỉ biết đây là chuyện duy nhất trước mắt mà cô ta có thể làm. Cũng có thể, chỉ cần nghe được giọng nói lạnh nhạt của Dương Gian thì cô ta có thể tìm về được trạng thái bình thường. Đây là một loại trốn tránh, cũng là một phương pháp tìm kiếm sự an toàn của cô ta. Sự hoảng sợ tột độ đủ để khiến cho nội tâm của một người phải sụp đổ, hiển nhiên Lưu Tiểu Vũ không phải là người có tố chất tâm lý tốt.
- Tôi là Dương Gian đây, hiện tại tôi có thể kết nối liên lạc lại.
Ngay khi tinh thần của Lưu Tiểu Vũ gần như phải sụp đổ thì ở phía bên kia Dương Gian lại chủ động liên lạc. Bởi vì tiếp theo đây hắn sẽ ra tay với Đồng Thiến. Hắn nghi ngờ thân phận của con quỷ kia chính là Đồng Thiến, hắn nhất định phải giữ trạng thái liên lạc với tổng bộ. Tránh cho người khác lại bảo rằng bản thân hắn đang làm chuyện gì đó mờ ám.
- Dương Gian, là... là tôi đây, Lưu Tiểu Vũ.
Tâm trạng của Lưu Tiểu Vũ có chút kích động, trong giọng nói của cô ta có kèm theo một chút nghẹn ngào. Cô ta muốn nói điều gì đó nhưng sau khi kết nối liên lạc với Dương Gian, cô ta đột nhiên lại không biết bản thân nên nói cái gì. Từ trước đến giờ, cô ta đã có thói quen ngồi lắng nghe Dương Gian nói chuyện, chỉ tùy tiện đáp lại một hai câu chứ không phải là người mở kể lể.
- Tôi biết rồi.
Dương Gian không hề có ý định nói chuyện với Lưu Tiểu Vũ, chỉ tùy ý đáp một câu rồi chuyển dời sự chú ý của bản thân sang chỗ khác. Lưu Tiểu Vũ đeo tai nghe vào, ngồi bên cạnh bàn. Cô cúi đầu, lẳng lặng nghe những báo cáo hành động của Dương Gian.
Mọi thứ lại trở về như thường ngày.
Lúc này Dương Gian đang ở bên ngoài bệnh viện số ba của thành phố Trung Sơn, hắn cũng không hề biết trước đó toàn bộ phòng liên lạc đã chết sạch vì một cuộc điện thoại của Triệu Kiến Quốc. Việc cấp bách hiện tại của hắn chính là xác định vị trí của Đồng Thiến, rồi xử lý cô ta.
Dương Gian đi xuống xe, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía tòa cao ốc.
- Hiện tại Đồng Thiến đang ở bên trong phòng bệnh đặc thù, ở tầng cao nhất của bệnh viện. Chí ít theo những tin tức mà trước đó tôi nhận được là như thế này. Nhưng hiện tại vị trí của cô ta có thay đổi hay không thì tôi không thể nào biết được.
Nói thật, trong lòng hắn cũng có chút tâm lý khi đi vào bên trong bệnh viện.
Khi ở trong bệnh viện của thành phố Đại Xương, Dương Gian từng suýt chết một lần.
Phùng Toàn mở miệng nói:
- Nếu đã xác định được thân phận của Đồng Thiến. Như vậy tiếp theo đại ca có kế hoạch gì cho hành động này không? Cậu cứ nói ra đi, chúng ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của cậu.
La Tố Nhất cùng Lâm Lạc Mai cũng nhìn về phía hắn. Mặc dù trước đó bọn họ bị hắn ép phải làm trợ thủ cho hắn nhưng nếu là kế hoạch do Dương Gian đưa ra, bọn họ sẽ phục tùng và làm theo. Bởi vì ít ra nó còn tốt hơn so với việc hành động bậy bạ.
- Không có kế hoạch nào cả. Cấp bậc khủng bố của con quỷ kia không hề cao, điểm đáng sợ duy nhất của nó chính là khả năng sử đổi trí nhớ của người khác. Sau đó hoán đổi lấy thân phận của người kia, khả năng ẩn núp của nó cực kỳ mạnh. Cũng may mức độ thẩm thấu của con quỷ này không hề lớn. Nếu nó chạy ra nước ngoài rồi xử lý một tên tổng thống nào đó và khống chế toàn bộ một quốc gia, mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Cho nên chúng ta cũng chẳng cần phải chuẩn bị gì nhiều, cứ xông lên phía trước là được, cũng nên cẩn thận một chút.
Dương Gian không hề cảm thấy việc đối phó với con quỷ này sẽ có khó khăn hay gì đó. Bởi vì chỗ này có quá nhiều ngự quỷ nhân nên hành động lần này hắn nắm chắc đến tận chín phần mười là sẽ thành công. Mấy người khác nghe được hắn nói như thế thì trong lờng cũng trở nên tự tin hơn một chút. Một đám người nối đuôi nhau đi vào bên trong bệnh viện.
Ngay khi cả đám đi đến cửa chính, có một người bảo vệ đang mỉm cười một cách quái dị và nhìn về phía Dương Gian.
Dương Gian lập tức chú ý đến người bảo vệ này.
Ánh mắt của hắn trở nên chuyên chú, lớp da thịt trên trán được tách ra, một con mắt quỷ được mở ra. Ngay lập tức con mắt này dùng ánh mắt quỷ dị nhìn ngược lại người bảo vệ kia.
- Con quỷ kia biết rằng chúng ta sẽ đến đây, xem ra chúng ta không còn dư thời gian để tiếp tục tìm hiểu râu ria nữa. Tôi sẽ sử dụng quỷ vực mang mọi người đi tìm nó ngay lập tức.
Một lát sau Dương Gian thu hồi ánh mắt, tiếp đó không còn chú ý đến người bảo vệ này nữa. Có lẽ chỉ có trời mới biết được con quỷ này đã sửa đổi trí nhớ của bao nhiêu người ở bên trong thành phố Trung Sơn. Hiện tại mục tiêu của hắn chỉ có một, chính là con quỷ kia, mấy con quỷ nô như thế này, hắn không cần phải đối phó gì cho phí sức. Vì thế hắn lập tức mở thêm mấy con mắt quỷ nữa, trên người hắn tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Chỉ trong nháy mắt quỷ vực đã bao phủ hết toàn bộ bệnh viện.
Ngay khi quỷ vực đang bao phủ toàn bộ bệnh viện.
Bên trong một căn phòng bệnh, Đồng Thiến đứng ở trước cửa sổ, trông bộ dạng của cô ta cực kỳ quỷ dị. Lúc này cô ta đang đứng ở đó nhìn Dương Gian. Cô ta cứ nhìn chằm chằm về phía hắn kể từ khi hắn lái xe đến bệnh viện rồi xuống xe, đi vào bên trong.
Ngay khi quỷ vực vừa bao phủ toàn bộ bệnh viện, trên mặt của Đồng Thiến đột nhiên lộ ra nụ cười mỉm, đồng thời một tiếng cười quái dị khiến cho người ta phải sởn hết cả da gà nhanh chóng truyền ra từ miệng của cô ta. Tiếng cười này lan ra khỏi phòng bệnh và khuếch trương về bốn phương tám hướng. Một lát sau, toàn bộ bệnh viện đều đang vang vọng tiếng cười đáng sợ này.
Nhưng, bất kể là tiếng cười này có khủng bố đến mức độ nào đi chăng nữa, Dương Gian hiểu rằng đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng giữa hắn và con quỷ kia. Hoặc là Dương Gian sẽ chết ở chỗ này, hoặc là con quỷ kia sẽ bị hắn giam giữ.