Linh dị xâm nhập vào bên trong phòng liên lạc của tổng bộ. Dù con quỷ chính thức còn đang ở bên trong thành phố Trung Sơn, cách chỗ này mấy trăm cây số. Nhưng sự khủng bố của lệ quỷ đã bắt đầu hiển lộ một góc của nó. Nó khiến đám người liên lạc viên chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện linh dị cảm nhận được bản thân sẽ chết bất cứ lúc nào. Một loại cảm giác vô cùng kinh khủng và bất an. Sau một cuộc bạo động ngắn ngủi, chỗ này khôi phục lại vẻ bình thường. Toàn bộ thiết bị liên lạc đều bị ngắt kết nối, tiếng cười quái dị không còn vang lên nữa. Nhưng cuộc xâm lấn ngắn ngủi này lại gây ra thiệt hại vô cùng nghiêm trọng.
Bên trong căn phòng độc lập của phòng liên lạc, lúc này Lưu Tiểu Vũ đang đeo tai nghe và canh chừng điện thoại của Dương Gian, ngay khi nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, cô liền đi ra hỏi thăm.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy. Sao phòng liên lạc lại bật còi báo động?
Do cô ta ở một mình một phòng cho nên không hề biết tý gì về chuyện vừa phát sinh.
Bên cạnh có một người đồng nghiệp đang canh gác nghe cô ta hỏi như vậy thì nhỏ giọng nói:
- Vừa nãy có cuộc điện thoại kết nối đến thành phố Trung Sơn, khiến chuyện linh dị xâm lấn đến tổng bộ, đồng thời có đồng nghiệp khác bị giết. Chuyện này có liên quan đến chuyện hiện tại Dương Gian đang xử lý. Chẳng phải cô là liên lạc viên của Dương Gian sao? Sao cô không biết chuyện gì vậy?
Trong đoạn thời gian này, Lưu Tiểu Vũ là danh nhân của phòng liên lạc, bởi cô ta là liên lạc viên của Cảnh sát mắt quỷ Dương Gian. Đối với việc này, không biết có bao nhiêu liên lạc viên phải vừa ao ước vừa đố kỵ với cô ta.
Lưu Tiểu Vũ lập tức nói:
- Điện thoại di động định vị vệ tinh của cậu ấy đang tắt, tôi chỉ có thể xác định vị trí cụ thể của cậu ta chú không thể nào liên lạc được. Điện thoại đã tắt được một lúc rồi, lúc trước Triệu đội trưởng bảo là Dương Gian không có chuyện gì. Anh ấy bảo do cậu ta gặp được một số chuyện đặc thù cho nên mới chủ động tắt máy.
- Xem ra Dương Gian đã sớm đề phòng đến trường hợp này. Nếu không cậu ta cũng không chủ động tắt điện thoại.
Người đồng nghiệp này lập tức cho rằng Dương Gian đã biết trước chút gì đó nên sớm đề phòng việc con quỷ nào đó giết người bằng điện thoại.
Trong lòng Lưu Tiểu Vũ đột nhiên có một cảm giác bất an mãnh liệt.
- Những người khác ở bên trong phòng liên lạc như thế nào rồi.
Người kia vội vàng nhìn trái nhìn phải rồi nhỏ giọng nói:
- May mà sau chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn lần trước, cô được bên trên sắp xếp cho một căn phòng độc lập ở bên trong phòng liên lạc. Nếu không phải vậy, chắc chắn lần này cô cũng sẽ bị cuốn vào chuyện này. Tôi chỉ phụ trách duy trì trật tự nên không biết nhiều. Nhưng dựa vào mức độ nghiêm trọng của chuyện lần này, có vẻ sẽ có không ít người chết. Hơn nữa, bên trên đã có an bài. Hiện tại cô không cần quan tâm đến mấy chuyện bên ngoài làm gì. Lúc này tổng bộ đã an toàn rồi, cô cứ tiếp tục giữ liên lạc với Dương Gian đi. Đây đã là khâu cuối cùng của chuyện linh dị trong thành phố Trung Sơn.
Lưu Tiểu Vũ gật gật đầu một cách vô ý thức rồi chuẩn bị trở về làm việc.
Thế nhưng ngay khi cô ta đang chuẩn bị quay người đi vào bên trong căn phòng riêng trên hành lang bên cạnh, một số người mặc đồng phục cảnh sát đang khiêng vô số cỗ thi thể đi ra từ bên trong căn phòng liên lạc.
Mỗi cỗ thi thể đều đang trợn tròn hai mắt, trên mặt còn mang nụ cười quỷ dị. Đồng thời dựa vào quần áo của những cỗ thi thể này, Lưu Tiểu Vũ có thể xác định được ngay lập tức, đây đều là đồng nghiệm của cô, là liên lạc viên bên trong phòng liên lạc. Có một vài người khá thân với Lưu Tiểu Vũ, bình thường họ đều nói chuyện phiếm với nhau mỗi khi tan ca.
Thế nhưng lúc này, trong mắt Lưu Tiểu Vũ, những người đồng nghiệp quen thuộc của cô ta đã trở thành những cỗ thi thể băng lãnh nằm ở trên cáng. Nhìn thấy những khuôn mặt mỉm cười chết một cách quái dị kia, trong lòng của Lưu Tiểu Vũ không khỏi cảm thấy cực kỳ hoảng sợ. Loại sợ hãi này đang xâp nhập vào trong trí óc khiến cho cô ta cảm thấy lạnh cả người.
Giờ phút này, đầu của cô ta hoàn toàn trống rỗng, nhưng không hiểu sao cô ta đột nhiên lại nghĩ đến một người.
Người này cũng chính là người mà Lưu Tiểu Vũ đang phụ trách làm liên lạc viên... Dương Gian.
Có phải là mỗi ngày Dương Gian đều đang liên hệ với mấy thứ quỷ quái như vậy hay không?
Nhìn lấy những cỗ thi thể đang không ngừng được đưa qua trước mặt, khuôn mặt hoảng sợ của Lưu Tiểu Vũ đã dần dần trở nên chết lặng, sau đó hình thành một sự điên cuồng từ bên trong. Lúc này cô ta mới bắt đầu hiểu được, những hành động trước kia cửa bản thân không có bất cứ một chút ý nghĩa nào.
Bản thân cô ta quá yếu ớt, đồng nghiệp của cô ta cũng quá yếu, ngay cả Triệu đội trưởng cũng giống vậy... Chỉ một cuộc điện thoại thôi, một cuộc gọi bình thường mà phòng liên lạc đã biến thành bộ dạng như hiện tại. Lúc trước cô ta vẫn cho rằng phòng liên lạc vô cùng an toàn nhưng hiện tại cô ta thấy nó lại trở nên âm u và vô cùng đáng sợ. Nó tựa như một cái lồng giam chểt chóc vậy, không có bất kỳ một ai có thể sống sót mà rời đi. Dù cho ngày hôm nay không có chết, sớm muộn gì sau này cũng sẽ chết. Tất cả mọi thứ đang cực kỳ yên tĩnh, không có một tiếng động.
"Phanh!"
Không biết từ lúc nào, Lưu Tiểu Vũ lấy lại được tinh thần, cô ta đột nhiên trở về phòng và đóng cửa phanh một tiếng. Tâm tình của cô ta có chút kích động, cô ta vội cầm lấy điện thoại và lo lắng ấn phím. Lưu Tiểu Vũ có cảm giác không thể chờ đợi được nữa mà muốn liên lạc với Dương Gian.