Không hề nghi ngờ gì nữa, chiêu hồi mã thương cuối cùng của Phùng Toàn đã bị thất bại.
Lớp bùn đất trên người Phùng Toàn khá quỷ dị. Đồng thời nó cũng rất nguy hiểm. Dường như lớp đất ấy có thể chôn vùi được cả lệ quỷ. Nếu lúc nãy Dương Gian bị đống đất kia vùi lấp mất thì dù hắn khống chế quỷ ảnh hoãn mỹ và trở thành dị loại, hắn cũng sẽ phải chết ở chỗ này.
Tuy nhiên việc tập kích rất đáng sợ nhưng sự phản phệ của lệ quỷ với bản thân hắn càng đáng sợ hơn gấp mười.
Hiện tại Phùng Toàn đang bị vây ở trong trạng thái lệ quỷ sống lại.
Thứ còn sót lại duy nhất của hắn ta là cái đầu. Có điều hiện tại nó đang dần chìm xuống. Nhanh thôi, cái đầu sẽ hoàn toàn chìm vào bên trong đống đất. Đến khi cái đầu kia hoàn toàn chìm vào bên trong, Dương Gian không thể biết được thân thể của hắn ta sẽ xảy ra biến hóa gì. Dù sao đây cũng là chuyện linh dị mà trước giờ hắn chưa bao giờ tiếp xúc.
Nhưng khi nhìn thấy cái mộ đất đang không ngừng thôn phệ đầu của Phùng Toàn. Trong đầu của của Dương Gian không khỏi liên tưởng đến ngôi mộ mà con quỷ khóc mộ kia đã quỳ khi hắn tham dự vào chuyện linh dị của xe buýt quỷ.
Hai ngôi mộ này có vẻ cùng là một loại... Điểm khác nhau duy nhất chính là ngôi mộ đang nuốt Phùng Toàn có hơi yếu một chút.
- Dương Gian, vận khí của cậu tốt thật đó, lần này coi như tôi xui. Nhưng cậu cũng đừng có cao hứng quá sớm, dù tôi không giết được cậu nhưng chắc chắn sau này sẽ có người khác giết cậu.
Phùng Toàn lập tức gầm lên như một con dã thú phát cuồng. Hắn ta có chút cảm giác không cam tâm khi nhận được kết quả này. Đáng lẽ loại đòn tấn công liều mạng, không thèm quan tâm đến lệ quỷ sống lại như của hắn ta không thể nào thất bại mới đúng. Đáng tiếc, dù ngàn tính vạn tính, hắn ta cũng không thể nào nghĩ ra được rằng Dương Gian lại ra tay động thủ trước. Nếu Dương Gian mà lựa chọn mang hắn ta đi ra khỏi khách sạn, Phùng Toàn sẽ ra tay khi ở trên đường đi và chắc chắn sẽ không thể nào thất bại.
- Hiện tại anh nói mấy câu này có phải là hơi sớm hay không? Việc anh sống chết thế nào là do con quỷ trong thân thể anh quyết định, chứ không phải do tôi. Dù hiện tại anh đang bị vây trong trạng thái lệ quỷ sống lại nhưng tôi có thể áp chế giúp anh thêm một đoạn. Chờ đến khi anh tìm ra một nửa người còn lại và khôi phục lại cân bằng thì mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều.
Sắc mặt Dương Gian cực kỳ bình tĩnh, hắn chậm rãi cởi sợi dây thừng đang quấn ở trên cổ tay.
Đây là quỷ dây thừng.
Hắn không có đi đến lại gần ngôi mộ đất kia để tránh cho việc bị nó tập kích thêm lần nữa. Vì vậy hắn lập tức sử dụng quỷ ảnh bao phủ quỷ dây thừng rồi điều khiển quỷ ảnh đi lên phía trước và khống chế quỷ dây thừng tròng vào đầu Phùng Toàn.
- Đây là... Quỷ dây thừng, quỷ dây thừng của Vương Nhạc.
Vẻ điên cuồng trong mắt của Phùng Toàn dần suy giảm. Hắn ta nheo mắt như đã đoán ra được ý định của Dương Gian.
- Có vẻ những người giúp anh thu thập tình báo đã làm khá tốt đó chứ. Vương Nhạc chết lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ kỹ tư liệu của quỷ dây thừng. Thế nhưng theo tình trạng hiện tại của anh, ngay cả người bị chém làm đôi mà anh cũng chưa chết, cho nên tôi có dùng quỷ dây thừng siết mấy cái trên cổ của anh cũng không sao nhỉ.
Vừa nói, Dương Gian dùng tay lôi một cái, khiến sợi dây thừng siết chặt lại. Nút thắt ở trên cổ của Phùng Toàn bị siết chặt khiến cho mặt của hắn ta bị đỏ bừng lên vì ngạt thở. Hắn ta ho khan kịch liệt mấy tiếng, đồng thời nôn ra khá nhiều bùn đất. Xem ra thân thể của hắn ta đã đang chuyển hóa thành bùn đất, chuyển hóa từ trong ra ngoài. Nhưng lần kéo này của Dương Gian cũng không có lôi Phùng Toàn đi ra nấm mồ như những gì hắn tưởng tượng. Dường như thân thể đang bị chôn vùi sâu bên trong nấm mồ của Phùng Toàn đã hòa cùng một thể với nó. Đồng thời ở bên trong mồ mả đang có một cái gì đó nặng nề đang chặn lại một nửa thân thể, khiến hắn ta không bị lôi kéo ra bên ngoài một cách dễ dàng.
- Tôi không tin mình không kéo anh ra được.
Hai tay của Dương Gian lập tức phát lực. Hắn; ui ra phía sau mấy bước, bắt đầu dùng hết toàn bộ sức bình sinh mà kéo sợi dây.
Hiện tại thân thể hắn đã được coi là nửa người nửa quỷ nên lực lượng của hắn có chút lạ thường. Khi ở trong thành phố Đại Xương, hắn cũng thử làm một bài test. Dựa vào thân thể nửa người nửa quỷ này của mình, hắn có thể đạt đến đốn cấp. Nhưng cũng chỉ là làm một bài kiểm tra đơn giản mà thôi, hắn chưa từng có thử qua lực lượng cực hạn của bản thân.
Bởi hắn lo sợ thân thể sẽ không chịu đựng nổi.
Có điều khi Dương Gian dùng hết toàn bộ sức lực để lôi quỷ dây thừng thì đột nhiên hắn phát hiện có cái gì đó không đúng.
Thân thể của Phùng Toàn không hề nhúc nhích một tý nào. Cả người hắn ta như bị chôn trong mộ đất vậy. Cổ hắn ta đã bị kéo dài, xương cốt, da thịt đều đã sắp bị xé rách rồi. Thế nhưng hắn ta vẫn không có cách nào rời khỏi ngôi mộ đất. Lòng Dương Gian không khỏi trầm xuống khi nhìn thấy cảnh như thế.
"Đúng thật là quỷ dị, phán đoán lúc nãy của mình không hề sai. Đất mộ phần này quả thực không bình thường. Nếu bản thân mìnhbị chôn vào trong đó, chắc chắn sẽ không thể nào leo ra ngoài được. Nếu hiện tại mình đơn thuần dùng lực kéo hắn ta ra thì cuối cùng chỉ có thể kéo mỗi cái đầu của Phùng Toàn mà thôi. Đối với mình mà nói, cái đầu của Phùng Toàn chẳng có tác dụng gì. Thứ mình cần là Phùng Toàn, một ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ chứ không phải là một người chết."
Bộ dạng lúc này của Phùng Toàn đang cực kỳ thống khổ. Dù không chết được nhưng cũng không kém nhiều nữa.
Lúc này, Dương Gian cũng không do dự, hắn lôi ra chút quỷ nến còn sót lại ra.
"May là con quỷ kia tấn công vẫn không tiêu hao hết toàn bộ quỷ nến, còn sót lại một ít để áp chế ngôi mộ này. Không cần quá lâu, chỉ cần một giây là đủ. Chừng đó là dư đủ để mình lôi Phùng Toàn ra ngoài."
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn vội vàng đặt chút quỷ nến còn sót lại ở bên cạnh ngôi mộ đất rồi thắp nó lên.