- Phù!
Vừa thắp quỷ nến, ánh nến màu xanh lục nhanh chóng bành trướng như ánh lửa bị nổ tung vậy. Đây là do bên cạnh hắn có lệ quỷ nên tốc độ thiêu đốt của quỷ nến tăng nhanh. Loại tốc độ này tuy kém xa với khi Hùng Văn Văn và hắn bị tập kích nhưng đây đã là chút quỷ nến cuối cùng rồi. Trong nháy mắt, quỷ nến thiêu đốt hết sạch. Ánh nến theo đó cũng bị dập tắt. Nhưng thời gian quỷ nến thiêu đốt vẫn đầy đủ 2 giây đồng hồ. Sợi quỷ dây thừng ở trong tay Dương Gian cũng lập tức trở nên căng cứng. Một loại áp lực nặng nề nào đó đột nhiên biến mất.
"Rầm!"
Cả người Phùng Toàn lập tức bị lôi bay ra khỏi cái mộ đất, khiến hắn ta phải kêu một tiếng thảm thiết vì đau đớn. Giờ phút này ngôi mộ đất kia đột nhiên bị sụp đổ, giống như bị mất đi cỗ lực lượng nào đó vậy. Nó lập tức biến thành một đống bùn đất mang theo mùi hôi thôi, không còn sự quỷ dị trước đó nữa.
Nhưng ở bên trong đống bùn đất tán loạn kia, Dương Gian đột nhiên nhìn thấy một dáng người được hình thành từ bùn đất.
Bóng dáng của người này có đầy đủ cả hai chân hai tay, tai to mặt lớn, giống như một cỗ thi thể hoàn chỉnh. Riêng cái đầu của cỗ thi thể này được bùn đất nặn thành hình của ngũ quan, trông sống động y như thật. Miệng của nó hơi mở ra, hốc mắt bị lõm vào, chúng hình thành ba cái lỗ ở trên khuôn mặt khiến cho người ta phải cảm thấy sợ hãi, trông nó chả khác gì một con lệ quỷ. Thế nhưng con lệ quỷ bị chôn ở trong nấm mồ này còn chưa có hồi phục lại hoàn toàn.
Sau khi được Dương Gian lôi ra bên ngoài, cả người Phùng Toàn lại tiếp tục xuất hiện đất mộ. Có vẻ như nếu cứ để yên hắn ta như vậy thì một lát sau chắc chắn sẽ có một ngôi mộ mới được hình thành. Nếu không ra tay ngăn cản, tình huống lúc nãy lại tiếp diễn một lần nữa.
Đương nhiên Dương Gian sẽ không thể nào trơ mắt nhìn và để cho chuyện này cứ tiếp tục phát sinh.
Dương Gian đã chuẩn bị sẵn quỷ ảnh từ trước, hắnlập tức điều khiển quỷ ảnh xâm nhập vào bên trong cơ thể của Phùng Toàn, nhằm áp chế con quỷ bên trong người cho hắn ta. Khi quỷ ảnh bắt đầu xâm nhập vào trong người, tình trạng của Phùng Toàn dần dần chuyển biến thành tốt đẹp hơn.
Nhưng đây chỉ là tạm thời mà thôi.
Một khi Dương Gian thu hồi lại quỷ ảnh, lệ quỷ trong người của Phùng Toàn sẽ tiếp tục sống lại.
- Được rồi, hiện tại nên tiến hành bước tiếp theo.
Khi nhìn thấy Phùng Toàn đang nằm yên ổn ở trên mặt đất. Dương Gian tin chắc rằng quỷ ảnh đã áp chế hắn ta hoàn toàn. Như vậy cuối cùng hắn đã xử lý xong bước đầu tiên. Vì vậy Dương Gian lập tức cầm tờ báo cũ bị nhuốm máu, đi đến bên cạnh và ngồi xổm xuống.
Dù lúc này Phùng Toàn đã bị áp chế nhưng hắn ta vẫn còn ý thức của riêng mình. Thế là hai con mắt trợn tròn của hắn ta tỏ ra vẻ phẫn nỗ, kinh khủng nhìn Dương Gian.
- Anh có nhìn tôi như vậy cũng chẳng có bất cứ tác dụng nào đâu. Hiện tại tình cảnh của anh còn nguy hiểm hơn cả những gì mà anh tưởng tượng đó. Chỉ có trời mới biết con quỷ kia đã sửa bao nhiêu ký ức bên trong đầu anh. Nhưng cái này cũng chẳng sao, tôi sẽ đổi lại cho anh là được. Sau đó anh sẽ trở thành một người bạn tốt của tôi.
Dương Gian lập tức mở tờ báo cũ ra, sau đó chậm rãi trùm nó lên trên mặt của Phùng Toàn. Tờ báo vừa mới tiếp xúc với khuôn mặt của Phùng Toàn thì lập tức dính lại bên trên da mặt như hòa cùng một thể với hắn ta. Sau đó nó nhanh chóng co chặt và bao phủ vừa vặn khuôn mặt của Phùng Toàn. Chỉ một lát sau, toàn bộ ngũ quan trên khuôn mặt của hắn ta đã được in lên trên tờ báo.
Lúc này Phùng Toàn có cảm giác trên đầu của hắn ta đang bị bao bọc bởi một cái túi ni lông vậy, cảm giác ngạt thở lập tức xộc thẳng vào trong đầu. Hắn ta muốn há mồm ra thật to để hít thở, có điều đổi lại chỉ là tờ báo kia thít chặt hơn.
Dần dần, hắn ta bị bất tỉnh nhân sự, mất đi ý thức.
"Loại cảm giác này? Sao mình thấy nó quen thuộc như vậy nhỉ? Dường như đây cũng không phải là lần đầu tiên mình bị... "
Không biết vì sao, lúc này trong đầu của Phùng Toàn đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy. Chỉ là chuyện này xảy ra lúc nào và ở đâu thì hắn ta không hề nhớ.
"Thành công rồi sao?"
Dương Gian chỉ đứng yên tại chỗ và nhìn chằm chằm một màn quỷ dị đang diễn ra trước mắt. Hắn lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng tờ báo quỷ để thay đổi ký ức của người khác, có rất nhiều thứ không có hiểu hết được. Vì vậy hắn cần phải làm thí nghiệm và nếm thử để biết thêm.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Một phút sau, Dương Gian đột nhiên thấy được tờ báo bị hắn dán lên trên mặt Phùng Toàn bị nới lỏng. Nó không còn siết chặt như lúc đầu nữa. Lúc này Dương Gian cảm thấy hẳn mọi chuyện đã xong nên đưa tay gỡ tờ báo ở trên khuôn mặt của Phùng Toàn xuống. Đồng thời thứ kéo theo tờ báo này còn có cả khuôn mặt của Phùng Toàn.
- Thành công?
Ánh mắt Dương Gian hơi ngưng trọng khi thấy khuôn mặt người đang nhắm chặt hai mắt, thần thái có chút quỷ dị ở phía trên tờ báo quỷ.
Phùng Toàn mất đi khuôn mặt lập tức rơi vào trạng thái mất ý thức, hôn mê bất động. Thân thể hắn ta vẫn duy trì bộ dạng như lúc nãy, không vì mất đi lỗ mũi hay miệng mà chết do không thể hít thở. Đây là một hiện tượng vô cùng kỳ bí, không thể nào giải thích được, cũng chẳng thể phán đoán được nó bằng cách bình thường.
"Tiếp đến là sửa đổi ký ức."
Lúc này Dương Gian thấy hai bên mép tờ báo có in hình khuôn mặt người của Phùng Toàn có mấy hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Những chữ này đúng là chữ của Triệu Lỗi.
"Quên đi việc bản thân bị tập kích."
"Tìm cơ hội giết chết Dương Gian, hắn là kẻ thù lớn nhất của ngươi."
"Làm theo..."
Một hàng chữ cuối cùng còn không có viết xong, dường như đang viết thì bị thứ gì đó cắt dứt.
Trong lòng Dương Gian âm thầm suy nghĩ.
"Chỉ là thay đổi một bộ phận ký ức thôi sao? Xem ra trong đoạn thời gian Phùng Toàn bị tập kích đã xảy ra chuyện gì đó nên ký ức của hắn ta không bị thay đổi một cách triệt để."