Phùng Toàn biến sắc.
- Này? Cậu muốn làm cái gì vậy?
Dương Gian lại lôi điện thoại di động của mình của bản thân ra và ngắt kết nối:
- Chỉ là làm một cái thí nghiệm nho nhỏ thôi. Anh cứ coi đó là thù lao cho việc tôi cứu anh đi. Theo tôi nghĩ thì đúng ra anh không nên từ chối. Dù sao tôi cũng hơi lo lắng về anh. Sau khi cứu anh ra ngoài, ai biết anh sẽ là bạn hay là địch của tôi. Có điều vì để đảm bảo rằng sau này hai chúng ta sẽ là bạn bè. Tôi cần phải cho anh thêm một lớp bảo hiểm nho nhỏ. Anh cứ yên tâm đi, cái này không có ảnh hưởng đến anh đâu.
Phùng Toàn lập tức quát mắng.
- Dương Gian, cậu đừng có làm bậy. Tôi chết ở đây cũng chẳng có bất cứ chỗ tốt nào cho cậu hết. Tổng bộ chắc chắn sẽ nghi ngờ cậu, dù cậu đã xử lý được chuyện linh dị của quỷ chết đói ở thành phố Đại Xương. Nhưng việc hãm hại đồng đội là một trong những tội lớn nhất trong cục cảnh sát quốc tế. Hiện tại bên phía tổng bộ đang tiến hành kế hoạch đội trưởng. Cậu mà làm như vậy thì chẳng khác gì cậu đang từ bỏ cơ hội được trở thành đội trưởng.
Mặc dù hắn ta không biết Dương Gian muốn làm điều gì nhưng chắc chắn nó không hề tốt một tý nào.
Dương Gian tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.
- Ai nói tôi muốn hãm hại anh. Đây là tôi đang giúp anh đó. Với loại trạng thái hiện tại, dù tôi có cứu anh ra ngoài thì sớm muộn gì anh cũng chết. Nếu anh còn muốn sống sót thì đừng có phản kháng. Như vậy sẽ tốt cho anh, tốt cho cả tôi, mọi người đều vui vẻ.
Sau khi nói xong, Dương Gian cũng không thèm quan tâm đến Phùng Toàn có đồng ý hay là không mà trực tiếp thí nghiệm.
Sắc mặt Phùng Toàn tỏ ra dữ tợn, hắn ta nói.
- Dương Gian, rồi cậu sẽ hối hận vì làm chuyện này.
Dương Gian nói:
- Ngay cả tôi định làm cái gì mà anh cũng không biết thì sao anh lại cho rằng tôi sẽ hối hận? Mấy câu vô ích kia tôi cũng chẳng muốn nói nhiều. Nói chung là anh phải phối hợp với tôi, như thế anh có thể tiếp tục sống. Nếu không đừng trách vì sao tôi lại tàn nhẫn.
Nói xong, dưới chân của hắn lập tức xuất hiện bóng dáng của quỷ ảnh.
Nếu đã thí nghiệm, hắn cần phải áp chế được con quỷ còn lại ở bên trong thân thể của Phùng Toàn. Để làm được điều này, hắn cần quỷ ảnh xâm nhập vào bên trong và áp chế nó.
Quỷ ảnh đưa tay ra và cầm lấy cổ tay của Phùng Toàn rồi như hóa thành nước vậy. Nó không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể của Phùng Toàn.
Lúc này Phùng Toàn đột nhiên cảm thấy cánh tay của hắn ta đang bị một cỗ khí tức âm lãnh xâm nhập vào. Cỗ khí tức âm lãnh kia xâm nhập đến đâu thì thân thể của hắn ta sẽ mất đi tri giác ở đó. Giống như nó không còn thuộc về hắn ta mà là của một ai đó khác.
Đột nhiên, trong mắt của Phùng Toàn toát ra sự điên cuồng.
- Dương Gian, vốn tôi đã biết là cậu sẽ không có ý tốt với tôi rồi mà. Triệu Lỗi nói không hề sai, cậu nên chết đi.
Đống bùn đất màu nâu trên người của hắn ta đột nhiên giống như có được sinh mạng vậy. Chúng ngọ nguậy tứ tung, sau đó tăng lên một cách nhanh chóng. Tốc độ của nó còn nhanh hơn cả lúc trước.
Lớp đất mộ màu nâu nhanh chóng tràn ra từ phần eo của Phùng Toàn Phùng Toàn. Tiếp đó hội tụ ở chỗ nối liền với hai chân, một lát sau nó đã hình thành hai cái bắp đùi.
Hai cái chân đều được tạo từ bùn đất.
Lúc này, Phùng Toàn đột nhiên nhảy mạnh một cái từ giường lên rồi ôm chặt Dương Gian. Tiếp đó, lớp bùn đất trên người của hắn ta cũng không ngừng dính lấy trên người của Dương Gian, không thể nào thoát ra được. Đồng thời số lượng bùn đất càng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng, Dương Cứ như người bị lún sâu vào bên trong bùn lầy vậy, cả người hắn nhanh chóng bị đất mộ che lấp và chôn vùi. Phùng Toàn tỏ ra cực kỳ điên cuồng, hắn ta liên tục gào thét.
- Cùng chết đi.
Đất mộ như một con lệ quỷ đang sống lại. Nó chôn vùi thân thể của Dương Gian và thôn phệ luôn cả thân thể của Phùng Toàn. Hơn nữa kể từ khi bắt đầu cho đến giờ, toàn bộ quá trình chỉ kéo dài trong năm giây thời gian. Nhanh đến mức khiến cho người ta không phản ứng kịp.
Đợi đến khi tất cả mọi thứ két thúc, trong căn phòng lập trức trở nên vắng vẻ. Một ngôi mộ bằng đất không lớn không nhỏ nằm chình ình ở trong phòng. Ở bên trên cái mộ đất này là một cái đầu người.
Đây là cái đầu của Phùng Toàn.
Còn Dương Gian, hắn đã bị chôn vùi sâu ở trong mộ đất, bị lớp bùn đất quỷ dị nuốt.
- Thành công?
Phùng Toàn nhếch miệng cười, cái đầu lộ ra kia lập tức tỏ vẻ vui mừng, giống như vừa mới báo được đại thù vậy. Nhưng hậu quả của loạt hành động này cũng cực kỳ tồi tệ.
Cái đầu còn lồi ra duy nhất kia đang chìm xuống một cách chậm rãi. Dường như nó sẽ lập tức thu vào bên trong ngôi mộ mới đắp này và biến thành một cỗ thi thể ở trong đó. Nhưng không chờ cho Phùng Toàn vui vẻ được bao lâu, trong căn phòng đột nhiên xuất hiện giọng nói của Dương Gian.
- Vậy mà anh lại có thể nhận biết được Triệu Lỗi... Quả nhiên là anh đã bị con quỷ kia tập kích qua. Ký ức của anh đã bị nó sửa đổi.
Xung quanh không có bất cứ ai, nhưng lại xuất hiện giọng nói. Sự xuất hiện của giọng nói này khiến cho sắc mặt của Phùng Toàn trở nên căng cứng.
- Không thể nào.
Hắn ta mở to hai mắt, mang theo vẻ khiếp sợ nhìn ngó xung quanh, đồng thời cố gắng tìm kiếm vị trí của Dương Gian. Bóng dáng của Dương Gian dần dần hiện ra.
- Không gì là không thể, chẳng lẽ anh lại nghĩ rằng tôi sẽ không có chút phòng bị nào khi tiếp xúc với anh hay sao? Không phải là anh đang thắc mắc vì sao tôi vẫn cứ duy trì quỷ vực à? Chỉ cần tôi muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể chạy trốn trong nháy mắt. Như thế anh có nghĩ anh đã thành công nữa không?
Vị trí của Dương Gian là ở cách giường hai mét, chỉ là mặt đang nhìn về phía khác.
Phùng Toàn cắn răng nghiến lợi nói:
- Rõ ràng lúc nãy tôi đã nhìn thấy cái bóng đằng sau của cậu... Chắc chắn cậu không thể nào dùng quỷ vực để trốn thoát được.
- Suy tính của anh khá là chu đáo. Có điều thời gian động thủ của anh có chút dài. Đừng nói là 5 giây, coi như anh chỉ động thủ trong 1 giây tôi đều có thể phản ứng kịp. Nếu không phải vậy tôi để nhiều mắt giám sát như vậy làm gì?
Dương Gian chỉ tay về con mắt quỷ dị màu đỏ tươi nằm ở trên trán.
Hắn có thể nhìn thấy bất cứ chuyện gì ở bên trong quỷ vực, trong này hai chữ góc chết không hề tồn tại đối với hắn.