- Tôi tới cứu anh đây, hiện tại anh đang ở đâu vậy?
Dương Gian đi qua quỷ vụ, lần thứ hai đi vào bên trong cái khách sạn vắng tanh không một bóng người. Cả người của hắn vẫn còn ở bên trong quỷ vực. Chỉnhư vậy hắn mới có thể đảm bảo được sự an toàn cho bản thân. Ngay lập tức ở bên trong điện thoại di động vang lên giọng nói của Phùng Toàn:
- Tôi đang ở tầng bốn, phòng số 5. Lúc trước hẳn mấy cậu có đi ngang qua, vì tôi nghe được tiếng bước chân của mọi người. Chỉ là lúc đó tôi còn chưa biết được là cậu đã buông tha cho việc cứu viện.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Nếu nói như thế thì số anh xui thật đó. Được rồi, cứ chờ đi, tôi sẽ đến ngay.
Đúng là vận khí của Phùng Toàn khá kém. Nếu lời cầu cứu lần trước của hắn ta truyền tới khi Dương Gian đang trong trạng thái kết nối liên lạc, tổng bộ chỉ cần ra mệnh lệnh, chưa chắc Dương Gian sẽ không cứu.
Thế nhưng hiện tại lại khác, lần xâm nhập này Dương Gian có mang theo tờ báo bị nhuốm máu có khả năng sửa đổi trí nhớ của người khác. Vì thế với trạng thái suy yếu như hiện nay của Phùng Toàn, hắn ta vô tình trở thành một đối tượng thí nghiệm tuyệt hảo. Một khi thành công, Dương Gian có thể chứng minh được những gì tấm da màu nâu nói là đúng, phương pháp khống chế hai khuôn mặt quỷ có thể khả thi. Chỉ là hắn không thể không chọn mục tiêu của phương pháp này là Đồng Thiến.
Một lát sau, Dương Gian đã đi tời căn phòng số 5 ở trên tầng 4 của khách sạn.
Đây là một chỗ cực kỳ bình thường. Nếu chính xác mà nói thì chỗ này không có bất cứ nguy hiểm nào. Nhưng với một điều kiện đó là con quỷ cầm đao kia không du đãng ở xung quanh đây. Vì cẩn thận nên Dương Gian trực tiếp dùng quỷ vực bao phủ xuyên qua bức tường vào bên trong căn phòng. Ngay lập tức toàn bộ mọi thứ bên trong căn phòng đều hiện ra rõ ràng trước mắt hắn.
Lúc này Phùng Toàn đang nằm trên một cái giường, trong tay cầm chiếc điện thoại di động định vị vệ tinh của. Hắn ta không có bật đèn, ngay cả nhịp thở cũng được hắn ta áp chế ở mức thấp nhất. Trông anh ta chẳng khác gì một cỗ thi thể. Mục đích làm vậy của hắn ta là tránh cho mấy động tác thừa sẽ quấy nhiễu đến những con quỷ có mặt ở bên trong khách sạn. Chỉ là tình trạng hiện tại của Phùng Toàn không tốt lắm. Thân thể của hắn ta chỉ còn lại có một nửa.
Dương Gian không nhìn lầm đâu, cả người của Phùng Toàn đã bị cắt thành hai khúc, chỉ còn phần trên của cơ thể. Thế nhưng miệng vết thương không có máu chảy ra, cũng không có việc nội tạng bị lòi ra ngoài. Trông miệng vết thương giống như bị một tầng bùn đất nào đó che lại.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:
"Là do năng lực của con quỷ thứ hai cho nên Phùng Toàn mới có thể sống sót? Nhưng với loại vết thương này của hắn ta, chắc chắn là bị con quỷ cầm đao du đãng ở bên ngoài và vô tình dẫm phải dấu chân. Từ đó nó cầm đao chém cho một cái khiến người hắn ta thành hai khúc."
- Xem ra bộ dạng của anh còn thê thảm hơn rất nhiều so với lần trước nhỉ. Trước đó anh còn có quan tài quỷ để nằm. Hiện tại chỉ còn biết nằm trên giường chờ chết.
Khi Dương Gian đi vào bên trong, căn phòng tối tăm được thắp sáng ngay lập tức. Xung quanh được phủ một lớp ánh sáng màu đỏ.
Phùng Toàn đưa mắt nhìn xung quanh, nói:
- Cậu sử dụng quỷ vực như vậy mà không cảm thấy e ngại gì hay sao? Chỉ là việc đi lên trên tầng bốn của khách sạn mà cậu đã sử dụng quỷ vực để di chuyện. Việc sử dụng năng lực của lệ quỷ liên tục như vậy thì dù cậu có là ngư quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ thì cậu cũng không cầm cự được lâu.
Dương Gian cười cười rồi đi đến bên cạnh hắn ta.
- Đến tận lúc này rồi mà anh còn tâm tư đi quản chuyện lệ quỷ của tôi sẽ sống lại hay sao. Tốt hơn hết anh vẫn nên tự quan tâm chính bản thân đi.
Phùng Toàn nói.
- Hãy mang tôi rời khỏi chỗ này, ra tới lớp quỷ vụ ở bên ngoài. Nửa người dưới của tôi đã bị quỷ vụ mang đi mất rồi. Với năng lực của cậu, chắc chắn việc tìm lại nó sẽ cực kỳ dễ dàng. Cậu tìm nó giúp tôi, đồng thời hỗ trợ tôi khống chế nó và ghép hai phần thân thể của tôi lại là được.
Hắn ta là một trong số không nhiều ngự quỷ nhân có quen biết với Dương Gian và hiểu được năng lực của con quỷ thứ hai.
Dương Gian chỉ chỉ tay vào miệng vết thương của hắn ta rồi hỏi:
- Chuyện đó thì chờ thêm một lúc nữa rồi nói, trên người của anh là cái gì vậy? Đất à?
Ánh mắt Phùng Toàn khẽ nhúc nhích:
- Cái này có vấn đề gì không?
Dương Gian nói:
- Nếu anh không nói ra thì tôi khó mà yên tâm với anh được. Trên hồ sơ của anh chỉ có nhắc đến quỷ vụ mà thôi, thứ này lại không nhắc đến. Cho nên tôi phải đề phòng nó, ai mà biết được lỡ thứ này nguy hiểm thì sao.
Tình thế hiện tại không cho phép Phùng Toàn ở thế thượng phong. Mặc dù hắn ta rất muốn giấu diếm tin tức nhưng lúc này hắn ta không nói không được.
- Đây chính là đất mộ, một loại lệ quỷ. Năng lực của nó chính là áp chế quỷ vụ của tôi, làm chậm thời gian sống lại của quỷ vụ. Khiến cho quỷ vụ không thể nào ngưng tụ thành hình người được. Thế nhưng thứ này cũng khá nguy hiểm, nó không ngừng ăn mòn tôi.
Nói xong, hắn ta giơ cánh tay lên cho hắn xem.
Hiện tại cánh tay này của hắn ta đã không còn hình dạng nữa và đã biến thành một đống bùn đất màu nâu.
Phùng Toàn mở miệng nói:
- Tôi có thể cảm giác được số lượng đất mộ trong người càng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng nó sẽ biến đổi toàn bộ thành đất mộ và chôn tôi luôn. Đồng thời hiện tại không còn sự áp chế của quỷ vụ nữa cho nên tốc độ ăn mòn xảy ra cực kỳ nhanh.
Dương Gian nói.
- Ừm, nó là một trong số ít con quỷ tử tế. Sau khi anh chết nó còn đắp mộ cho anh, thế là khá rồi.
Phùng Toàn nhìn Dương Gian:
- Cậu lại cứ duy trì quỷ vực và đứng ở đây nói chuyện phiếm cùng với tôi hay sao? Cậu là người mà tôi thấy tiêu xài năng lực lệ quỷ hoang phí nhất. Thông thường mà nói loại người này sẽ sống không được lâu.
- Bởi vì tôi chính là dị loại.
Dương Gian nhếch miệng cười cười. Hắn đi đến bên cạnh giường của Phùng Toàn rồi trực tiếp đoạt điện thoại di động định vị vệ tinh trong tay hắn ta rồi nhẹ nhàng nhấn một cái, ngắt kết nối với tổng bộ.