Việc đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Phùng Toàn khiến tâm trạng của Dương Gian trở nên nặng nề hơn.
Bởi vì bất kể là hiện tại hay là tin tức cầu cứu được Quách Phàm gửi đi trước kia. Cả hai đều có vấn đề gì đó, ít ra nó không đáng để hắn tin tưởng. Chỉ là Dương Gian không biết bọn họ có vấn đề gì không. Đồng thời hắn cũng không có cách nào để biết được. Bởi vì dù sao việc bị thay đổi ký ức cũng không thể nào kiểm tra và đối chứng được.
- Anh phải chết rồi mới đúng chứ?
Dương Gian vừa nói chuyện điện thoại với Quách Phàm, vừa mang theo mấy người kia đi đến đại sảnh ở tầng một.
Tạm thời chỗ này đang an toàn.
Còn về tấm thảm và lớp gạch có lưu lại dấu chân của bọn họ, hắn đã dùng quỷ vực và vùi lấp chúng mấy km ở dưới mặt đất.
Cũng chẳng cần chôn quá sâu, chỉ cần cách ly chúng, để mấy con quỷ kia không đạp trúng dấu chân của bọn họ là được.
Đầu bên kia lại vang lên giọng nói của Phùng Toàn:
- Thật ra thiếu tý nữa là tôi chết nhưng vì may mắn nên còn có thể sống sót. Lúc trước tôi có chú ý đến vị trí trên định vị vệ tinh của cậu. Ngay khi cậu xuất hiện ở bên trong khách sạn là tôi đã gọi điện thoại cho cậu rồi. Thế nhưng mà xui một cái là cậu lại đi vào cái chỗ nào đó không có tín hiệu. Vốn dĩ tôi còn tưởng cậu có kết cục giống như chúng tôi, đều ngỏm trong chỗ này.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:
- Hiện tại anh đang ở chỗ nào? Đã nhìn thấy con quỷ kia hay chưa?
- Chưa có gặp bao giờ thế mà đã bị biến thành bộ dạng như hiện tại, tôi không thể nào nghĩ ra được là nếu gặp được nó chúng tôi sẽ ra sao nữa. Tôi nghĩ rằng chỗ này chính là một cái bẫy, có thứ gì đó đó đang dụ đám ngự quỷ nhân chúng ta xâm nhập vào trong chỗ này để giết chết. Bên trong khách sạn có một cỗ thi thể của một người đàn ông cao to. Nếu lỡ kích hoạt điều kiện giết người của nó, không một ai có thể gánh nổi, ngay cả cậu cũng thế.
Trong giọng nói của Phùng Toàn để lộ rõ sự sợ hãi.
Hắn ta là một trong số những ngự quỷ nhân lâu năm, tư lịch còn lâu hơn cả Chu Chính. Ở thời điểm Dương Gian đang mài đít quần ở trong trường cấp ba Phùng Toàn đã đi xử lý chuyện linh dị rồi. Thế nhưng từ sự sợ hãi trong giọng nói của hắn là đủ để hiểu được cỗ thi thể cao to kia đáng sợ đến mức nào.
Dương Gian nghiêm túc hỏi lại:
- Nói như thế có nghĩa là anh đã chịu một đòn của con quỷ kia rồi?
Phùng Toàn nói:
- Nếu miễn cưỡng thì cũng được, nhưng cái giá phải trả lại cực kỳ thảm. Lúc này mà cậu không chịu mang tôi đi ra ngoài, tôi sẽ chết nhanh thôi. Chắc cậu cũng nhìn thấy được quỷ vụ ở bên ngoài rồi nhỉ. Khi cậu đi ra đi vào khách sạn sẽ bị quỷ vụ quấy rồi. Có điều hiện tại thứ kia còn chưa có sống lại một cách triệt để. Bằng không phạm vi bao phủ của quỷ vụ sẽ không thể nào rộng có chừng đó đâu.
- Chưa sống lại một cách triệt để. Nói như vậy là con quỷ vụ kia đã cưỡng ép rời khỏi thân thể của anh, chứ không phải rời khỏi bằng cách sống lại?
Nghe hắn ta nói như vậy, Dương Gian lập tức hiểu được tình trạng lúc này của Phùng Toàn. Chắc chắn thân thể của hắn ta không còn nguyên vẹn nữa. Hắn bị con quỷ kia chém cho một nhát nên tạo thành cục diện con quỷ vụ kia thoát ly khỏi sự khống chế.
Phùng Toàn nói:
- Đúng thế, đúng như cậu nói.
Vốn Dương Gian đang định dò hỏi thêm một vài thứ nhưng đúng lúc này có một thanh âm khác chen ngang, là Triệu Kiến Quốc:
- Dương Gian, tôi là Triệu Kiến Quốc. Hiện tại cậu lập tức giúp đỡ Phùng Toàn rút lui khỏi thành phố Trung Sơn. Lúc này chuyện linh dị của đầu người kinh khi cầu đã kết thúc. Kể từ khi cậu xâm nhập vào bên trong khách sạn thì số lượng người chết không còn tăng thêm nữa. Lần này coi như là cậu đã lập được công lớn rồi, hẳn tôi nên cảm ơn cậu.
Cái gì? Chuyện linh dị đầu người kinh khí cầu đã kết thúc?
Nghe Triệu Kiến Quốc nói như thế. Cả người Dương Gian lặng đi trong chốc lát. Chuyện kia hắn còn chưa có đi xử lý thì sao lại kết thúc được? Có phải là do tổng bộ bị nhầm lẫn gì đó hay chăng, hoặc số liệu Triệu Kiến Quốc thu thập được bị sai.
Dương Gian trả lời:
- Hiện tại tôi chỉ mới xử lý được một phần chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn chứ chưa có kết thúc hoàn toàn. Lúc này anh lại đi nói mấy cái kia có phải là quá sớm hay không.
- Tôi biết tình hình lúc này khá phức tạp nhưng càng như thế thì tôi càng phải đảm bảo an toàn cho mấy cậu. Hiện tại cậu là người duy nhất có đủ năng lực để hành động. Vì thế tôi mong cậu sẽ không vì một chút ân oán cá nhân giữa cậu và hắn ta mà từ chối không cứu viện.
Đương nhiên những lời này của Triệu Kiến Quốc là vì anh ta lo lắng Dương Gian sẽ thấy chết mà không cứu. Anh ta sợ hắn sẽ để cho Phùng Toàn chết ở bên trong khách sạn Caesar.
Dù năng lực của Dương Gian rất mạnh. Hắn một người cực kỳ giỏi trong việc xử lý chuyện linh dị. Nhưng đồng thời Triệu Kiến Quốc cũng hiểu đó chính là điểm yếu của Dương Gian, bình thường anh ta rất hay chú ý đến hắn.
- Cứu Phùng Toàn ra ngoài, tôi sẽ tính cho cậu thêm một phần công lao.