Dương Gian quan sát khung cảnh ở xung quanh một chút. Đồng thời ở trong quá trình đi trở lại, hắn chú ý nhiều đến vị trí của con quỷ đang du đãng ở bên ngoài…
Mọi chuyện bên ngoài cũng giống như những gì hắn đã dự đoán. Hiện tại con quỷ kia không còn ở chỗ này nữa, chắc là nó đã đi đến chỗ nào đó rồi. Tạm thời hắn có thể thở phào được một hơi.
Quỷ vực của hắn nhanh chóng bao phủ mấy người còn lại. Sau khi xác nhận là đoạn đường này sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào, Dương Gian mới dám kép dài quỷ vực ra phía ngoài.
Ngay lập tức, trong hành lang đen kịt bị bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu đỏ. Nhưng điều quỷ dị là ngay khi quỷ vực của hắn bao trùm bất cứ căn phòng nào, những căn phòng này đều như cấm địa vậy. Quỷ vực của hắn không có bất cứ cách nào để thâm nhập vào bên trong, dường như bên trong có thứ gì đó kinh khủng đang tồn tại, khiến quỷ vực phải kiêng kỵ.
Sắc mặt Dương Gian hơi thay đổi một chút, đồng thời hắn cũng không có cưỡng ép bản thân đi điều tra sâu hơn. Đối với hắn mà nói, trong này có quá nhiều mối nguy hiểm mà hắn không biết tý gì.
Vì dụ như... Hành lang kéo dài đến vô tận ở trước mặt, hai bên trái phải còn có vô số căn phòng. Chẳng lẽ mấy căn phòng này lại không có bất cứ nguy hiểm nào thật hay sao?
Không thể nào có điều đó xảy ra được. Chỗ này là một không gian linh dị, bản thân nó chắc chắn sẽ có tồn tại một số nguy hiểm.
Vì thế Dương Gian không dám dùng quỷ vực để xâm nhập sâu hơn, kẻo lỡ xúc động đến thứ kinh khủng nào đó mà hắn không biết. Hắn chỉ bao trùm hướng về phía trước. Như vậy có thể đảm bào rằng dọc đường đi bọn họ sẽ không lưu lại dấu chân khiến cho con quỷ kia có cơ hội để giết người.
- Đi.
Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, Dương Gian liền trực tiếp vận dụng quỷ vực mang theo đám người rời khỏi căn phòng này.
Đồng thời còn mang theo vô số khuôn mặt người.
Dù hiện tại những khuôn mặt này đã vô ích đối với hắn, nhưng Dương Gian không thể để lại cho con quỷ kia được. Phải biết rằng mỗi một khuôn mặt người ở trong này đại diện cho thân phận của một người ở ngoài xã hội. Đây là một thứ tồn tại kinh khủng, còn kinh khủng hơn rất nhiều so với những con quỷ quang minh chính đại khác.
Lỡ hôm nào đó con quỷ này hứng thú lên lại biến thành một cô gái, đồng thời có ai đó không biết chuyện lại làm chuyện đó với cô ta. Cảm giác kia..... khiến cho hắn phải cảm thấy tê dại hết cả da đầu.
- Đi ra rồi.
Chỉ trong nháy mắt, đám người Dương Gian lại xuất hiện ở bên cạnh cửa sổ ở tầng bốn.
Đồng thời cái hành lanh kia đã biến mất.
Thực ra nó cũng không phải biến mất thực sự, mà do đám người Dương Gian đang ở bên trong quỷ vực cho nên không thể nào nhìn thấy được. Nếu muốn thấy được nó thì cần phải rời khỏi quỷ vực.
- Tôi sẽ mang theo tấm thảm kia, đồng thời thiêu hủy nó. Như vậy chỗ này sẽ không bao giờ còn có thể lưu lại dấu chân nữa. Có thể tránh được việc con quỷ này đi giết những người khác.
Sau khi nói xong, Dương Gian lập tức dùng quỷ vực bao phủ toàn bộ khách sạn, sau đó mang hết toàn bộ thảm đi. Để cẩn thận hơn nữa hắn còn mang hết toàn bộ gạch được lát ở dưới tầng một.
Một viên cũng chẳng để lại.
Hễ là chỗ mà bọn họ đã đi mấy ngày hôm nay hay chỗ mà có thể hắn đã đi qua thì đều gỡ sạch. Hắn biết chỉ có làm như thế thì mới có thể khiến cho cợ hội lưu lại dấu chân trở thành con số không. Bởi vì hắn không thể nào biết được con quỷ kia sẽ trở lại khách sạn vào lúc nào.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Sau khi rời khỏi chỗ này, mình phải phong tỏa toàn bộ khách sạn, phong tỏa vĩnh viễn."
Thế nhưng ngay khi hắn làm xong những việc này thì đột nhiên chiếc điện thoại vệ tinh của hắn rung.
Dương Gian trầm ngâm một chút, hắn tiếp nhận cuộc gọi.
- Alo.
- Cậu đã đến bên trong khách sạn rồi? Cậu định cứ như vậy mà đi à?
Ở đầu bên kia lập tức vang lên âm thanh của Phùng Toàn. Giọng nói của hắn ta có hơi kỳ quái một chút. Dường như hắn ta đang cực kỳ suy yếu.
Nhưng không đợi Dương Gian mở miệng trả lời, Phùng Toàn lại nói:
- Tình trạng hiện tại của tôi đã có chút không xong rồi. Dẫn tôi đi cùng đi, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn tôi chết. Sau đó ở chỗ này lại thêm một con quỷ đó chứ.
"Còn sống sao?"
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn kiểm tra định vị vệ tinh. Vị trí của Phùng Toàn đúng là ở tầng bốn nhưng trước đó hắn không có để ý đến. Bởi vì trong lòng hắn đinh ninh rằng Phùng Toàn đã hi sinh.
Quỷ vụ đã chạy ra ngoài rồi, làm sao Phùng Toàn còn có thể sống được. Lớp sương mù bên ngoài chính là dấu hiệu cho thấy lệ quỷ sống lại.