Khủng Bố Sống Lại

Chương 624: Năm Phút




Phải biết rằng, hiện tại chỉ còn mấy phút nữa là Hùng Văn Văn sẽ chết. Sau khi nó chết thì tiếp thêm 5 phút đồng hồ nữa hắn ta cũng sẽ chết. La Tố Nhất không dám đi ra bên ngoài cửa vì thế hắn ta chỉ đành ló đầu ra ngoài để nhìn. Thế nhưng điều này lại khiến cho tầm nhìn của hắn ta bị hạn chế đi khá nhiều. Đđiều khiến cho hắn ta cảm thấy ngoài ý muốn đó chính là hắn ta thật sự tìm ra được vị trí của con quỷ kia.

Ở phương hướng mà bọn họ vừa mới đi đến có một bóng người cao lớn, bước chân nặng nè, động tác cứng ngắc, hành động chậm chạp đang đi về phía ngoài.

"Tìm được nó rồi. Có phải là nó đang rời đi đúng không và quay trở lại khách sạn đúng không nhỉ?"

La Tố Nhất nhìn thấy con quỷ kia rời đi thì trong lòng lập tức thở phào được một hơi.

Chỉ cần con quỷ kia rời khỏi đây, đi cách chỗ này đủ xa. Vậy bản thân bọn họ sẽ được coi là an toàn.

Khoan đã, có gì đó sai sai.

Rất nhanh La Tố Nhất đột nhiên kinh ngạc vì hắn ta ý thức ra được một chuyện cực kỳ hỏng bét.

Nếu con quỷ kia đã rời đi, vì sao Hùng Văn Văn lại chết? Sau đó lại đến lượt của hắn ta chết.

Ngay khi hắn ta đang nghĩ đến điều này, bóng lưng cao lớn ở phía xa xa đột nhiên dừng lại. Sau đó nó chậm rãi quay người hướng mặt về phía bên này...

Ngay lập tức có một cảm giác nguy hiểm và sợ hãi nào đó nhanh chóng bao phủ toàn thân của La Tố Nhất.

Quả nhiên, đám người bọn họ đã bị con quỷ này để mắt đến.

Dù La Tố Nhất sợ chết, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn ta sẽ là người không có đầu óc. Vì vậy hắn ta lập tức mang theo vẻ hoảng sợ nói với những người bên trong:

- Tôi nhìn thấy con quỷ kia. Nó vừa chuẩn bị rời khỏi đây để trở lại khách sạn. Thế nhưng ngay khi nó sắp sửa đi ra bên ngoài thì đột nhiên ngừng lại và đi về phía chúng ta. Nếu tôi đoán không sai thì cái chết của Hùng Văn Văn chắc chắn có liên quan với con quỷ này. Cậu có thể nhanh lên một chút được không. Chúng ta cần phải đi ngay lập tức, chờ thêm nữa sẽ không kịp đâu.

Thời gian suy tư của Dương Gian không có quá lâu. Đồng thời đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn đưa ra quyết định ở trong tình trạng cấp bách. Trước đó cũng đã xảy ra khá nhiều lần rồi, hắn tự có phương pháp phán đoán riêng của bản thân.

Đúng lúc này giọng nói của La Tố Nhất ở phía ngoài vang lên nói cho hắn biết được động tĩnh của con quỷ bên ngoài.

Từ lời nói của La Tố Nhất, hắn không quá khó để xác nhận được rằng con quỷ bên ngoài kia đã bắt đầu hành động. Đồng thời không biết loại hành động này có liên quan gì đến cái chết của Hùng Văn Văn hay không. Nhưng từ tình hình trước mắt mà phân tích ra thì khả năng cao là cái chết của Hùng Văn Văn sẽ không thoát khỏi liên quan với con quỷ kia.

Vì xung quanh đây chỉ có mỗi một con quỷ này mà thôi.

Dương Gian ôm lấy thân thể của Triệu Lỗi và đi ra từ trong phòng. Vẻ mặt của hắn không có bất cứ sự kinh hoảng nào.

- La Tố Nhất, cậu không cần khẩn trương như thế đâu. Dù có đụng phải quỷ cũng chưa chắc phải chạy. Cậu phải nhớ rằng, tất cả chúng ta đều là ngự quỷ nhân. Nói theo cách khác thì chúng ta cũng được coi là một loại quỷ khác mà thôi. Nếu lần này chúng ta không có bất cứ thu hoạch nào thì có lẽ con quỷ đó chính là mục tiêu kế tiếp của chúng đó. Hiện tại còn chưa thể nào xác định được chuyện linh dị đầu người kinh khí cầu của thành phố Trung Sơn có phải là do nó gây ra hay không.

La Tố Nhất nghe thấy hắn nói như vậy thì lập tức bị dọa phải giật mình:

- Cái gì? Chúng ta sẽ phải đối phó với cái thứ quỷ quái kia? Có ổn không vậy, thứ kia không dễ chọc đâu. Tốt nhất chúng ta đừng có động đến nó, nếu lỡ không tốt thì sẽ chết đó. Chuyện như vậy tôi đã từng trải qua rồi, tôi không muốn chuyện đó lặp lại thêm lần nữa đâu.

Có thể trở thành ngự quỷ nhân, La Tố Nhất cũng từng phải trải qua ranh giới sinh tử.

Cũng chính vì hắn ta đã từng trải qua nên mới sinh ra sợ hãi. Loại người có thể khắc phục được sự sợ hãi và trở thành những người mạnh mẽ hơn sau chuyện linh dị như Dương Gian được coi là khá hiếm.

Dương Gian vừa đi đến vừa nói:

- Có đôi khi thứ định đoạt việc tiếp xúc với thứ kia hay không không phải do cậu quyết định. Cậu đừng có quên là hiện tại chúng ta đang bị con quỷ kia để mắt đến. Thử tính toán thời gian mà xem, sau khi Hùng Văn Văn chết, cậu cũng sẽ chết ở năm phút sau. Con quỷ kia cũng đã để mắt đến cậu rồi. Chỉ là cậu chưa phát hiện ra mà thôi. Chờ đến khi nó ra tay thì tất cả mọi thứ đều đã muộn.

Bên trong phòng khách, hiện tại Lâm Lạc Mai đã thắp sáng ngọn quỷ nến ở trong tay.

Ngọn lửa màu xanh lục lấp lóe, tỏa ra ánh sáng bao phủ cả cô ta và Hùng Văn Văn vào bên trong.

Chuyến đi này của Dương Gian không cần đến sự giúp đỡ của hai người bọn họ nhiều lắm. Chỉ cần bọn họ có thể sống sót và tìm ra con quỷ đầu nguồn hay giúp hắn biết mà tránh khỏi nguy hiểm là được. Vì thế đưa quỷ nến để cho bọn họ tự bảo vệ là việc làm cực kỳ quan trọng.

- Tôi cần phải đi đến một căn phòng khác để lấy ít đồ. Mấy người đứng lại ở đây chờ tôi hay là đi theo tôi? Hiện tại có quỷ nến ở đây rồi, chắc tiếp theo mấy người sẽ an toàn thôi.

Hùng Văn Văn nói ngay lập tức mà không cần phải suy nghĩ.

- Tôi sẽ không ở lại đây cùng cô ta đâu. Tôi muốn đi cùng anh. Nếu tôi mà ở lại đây cùng bọn họ thì khả năng cao là khi anh trở lại sẽ chỉ nhận được cỗ thi thể lạnh lẽo của tôi mà thôi. Mau, mau dẫn tôi rời khỏi chỗ này.

- Nếu đã vậy thì đi cùng đi. Lâm Lạc Mai, cô cầm quỷ nến và nắm lấy tay của Hùng Văn Văn rồi đi theo tôi.

Dương Gian không nói thêm điều gì. Hắn chỉ cõng cỗ thi thể của Triệu Lỗi và đi ra bên ngoài.

Cánh tay cầm quỷ nến của Lâm Lạc Mai khẽ run nhè nhẹ nhưng vẫn cường ngạnh bước theo Dương Gian. Cô ta không thể nào hiểu được vì sao ở bên ngoài vẫn còn quỷ mà Dương Gian lại dám đi ra. Thế nhưng tình hình hiện nay đã không còn do cô ta làm chủ nữa. Cô ta chỉ đành làm theo mệnh lệnh của hắn.

Nếu lúc này cô ta dám không tuân theo mệnh lệnh của hắn thì kết cục của cô ta chắc chắn sẽ rất thê thảm.