Khủng Bố Sống Lại

Chương 625: Tới Phiên La Tố Nhất




Dương Gian nói:

- La Tố Nhất, tránh ra. Chúng tôi cần phải rời khỏi căn phòng này.

- Đại ca, ngài nghĩ kỹ chưa vậy. Bên ngoài đang có một con quỷ đi qua đi lại đó. Làm như vậy là chết người thiệt đấy.

Giọng nói của La Tố Nhất run run. Trong mắt hắn ta để lộ ra vẻ sợ hãi cực độ.

Dương Gian lạnh lùng nói:

- Tôi tự có cách của tôi. Đi theo tôi mấy người đều có thể sống sót. Nếu không nghe lời thì tôi sẽ không phụ trách sống chết của mấy người đâu.

Tương tự, La Tố Nhất cũng không còn cách nào khác nữa. Dù hiện tại hắn ta có chút hối hận vì đã đi theo nhưng trước đó Dương Gian không hề ép buộc hắn tham dự vào chuyện lần này. Tất cả là do hắn nhiều chuyệno nên chỉ có thể đứng trước cửa và trưng ra vẻ mặt cầu xin.

Dương Gian không nói thêm lời nào nữa. Hắn cõng thi thể của Triệu Lỗi trên lưng và đi ra ngoài.

- Chúng ta đi như thế nào? Con quỷ kia đã phá hỏng hết cả đường rồi?

La Tố Nhất cầm lấy chiếc đèn pin trong tay rồi soi về phía người đàn ông cao lớn ở phía xa xa.

Hình dáng to lớn kia vẫn như trước kia, không nhanh không chậm nhấc những bước chân trầm trọng đi về phía này.

Trong không khí lập tức tràn ngập mùi vị thi thối, hiện tại thứ xa xa kia chẳng khác gì một cỗ thi thể đang di chuyển.

Nếu thứ này mà chỉ là những xác chết vùng dậy đơn giản như vậy thì tốt. Tuy nhiên, đây rõ ràng là một con quỷ với cấp bậc khủng bố mà bọn họ không biết bất cứ thông tin nào. Chỉ cần phù hợp điều kiện giết người của nó là cả đám bọn họ sẽ chết sạch ở trong tay thứ này.

Nhờ có mắt quỷ mà Dương Gian vẫn có thể nhìn xuyên qua được màn đêm để thấy được thứ kia.

Khuôn mặt của nó đã biến thành màu đen, hai con mắt đang không ngừng chảy ra thi thủy. Trên người mặc một cái áo bành tô cũ phối hợp với dáng người cao lớn của nó... khiến cho người khác thấy nó như một thứ gì đó chạy ra từ địa ngục vậy. Cặp mắt không có tròng đưa qua đưa lại trong hành lang nhỏ hẹp. Đồng thời với thân hình to lớn của nó khiến lối đi của đám người bị chặn lại.

Hơn nữa lúc này nó đang đứng ở phía trước mặt họ và bước dần dần về phía này.

"Đúng rồi, đây chính là con quỷ mà mình đã gặp được ở tầng hai."

Ánh mắt Dương Gian khẽ liếc. Hắn đã nhìn thấy những dấu chân màu đen được lưu lại ở phía sau lưng của cỗ thi thể cao to kia.

Vốn dĩ vết chân cũng không phải có màu đen thực sự mà do thi thủy chảy xuống trên người con quỷ này và đọng lại trong dấu chân nên mới hình thành dấu chân màu đen. Thế nhưng những dấu chân này lại có hình dạng và độ lớn giống y như đúc với những dấu chân mà hắn thấy trước đó ở trong khách sạn Caesar.

"Đó, đó là cái gì... "

Đột nhiên, ánh mắt của hắn chú ý đến một thứ được cầm ở trong tay con quỷ kia.

Một con dao phay.

Không, không phải, đúng ra phải nói là một thanh dao phay mới phải. Vì hình dạng bên ngoài rất giống nhưng chính xác mà nói thì nó là một thanh sài đao, là loại đao mà người dân ở nông thôn hay dùng để chặt củi.

Bên trên nó là những vết loang lổ cùng lỗ chỗ những lỗ thủng, như một thanh đao bị chôn nhiều năm ở dưới đất vậy. Đặc biệt trên thanh đao còn có dính một ít bùn đất.

"Trong tay con quỷ thế mà lại cầm thêm một cây đao... Đây là lần đầu mình thấy."

Trong lòng Dương Gian rùng mình.

Trực giác nói cho hắn biết thanh sài đao bị loang lỗ này không hề đơn giản.

Vì từ trước đến nay hắn chưa bao giờ gặp được con quỷ nào có sử dụng vũ khí cả. Ngay cả là quỷ dây thừng thì bản chất của nó cũng chỉ là một sợi dây thắt cổ, thuộc về loại vật phẩm bình thường. Còn thanh sài đao này lại là một loại vũ khí đặc biệt.

Đối với những vật phẩm tương tự với nó. Kể từ khi Dương Gian bắt đầu xử lý chuyện linh dị đến nay và trong hồ sơ của tổng bộ cũng chỉ có một cái.

Đó là bên trong tầng hầm của chùa Hoằng Pháp thành phố Đại Xương, trong đó có một cái đinh đóng quan tài được ai đó dùng để đóng đinh cái bóng người cao lớn.

Chiếc đinh đóng quan tài và thành sài đao này tương tự nhau. Đều là nhưng vật phẩm hoen ghỉ bằng sắt.

Nhưng chiếc đinh đóng quan tài kia có tác dụng gì?

Ngay cả con quỷ đầu nguồn của chuyện linh dị cấp S là quỷ chết đói mà Dương Gian có thể sử dụng đinh đóng quan tài để đóng đinh, khiến cho nó mất đi năng lực hành động.

La Tố Nhất vội cầm lấy tay của Dương Gian. Hiện tại hắn ta có xúc động muốn quỳ xuống cầu xin Dương Gian.

- Đại ca, tôi xin ngài đấy, nhanh đi thôi, đừng có xem nữa. Thời gian sắp đến rồi, có đi đâu thì ngài cứ nói một câu đi. Thứ kia đang đi về phía bên này đó. Ngài không sợ chết nhưng mà tôi lại sợ đây, tôi và Lâm Lạc Mai không thể chết ở đây vì bị ngài hãm hại được.

Nếu như kêu Dương Gian là cha mà có thể giữ mạng thì hắn ta sẽ không ngần ngại mà gọi tiếng cha Dương Gian.