Trong lòng Dương Gian cảm thấy hơi rùng mình. Hắn cẩn thận đi xuyên qua đám người để đến bên cạnh người kia.
Ngay lúc này toàn bộ mọi thứ xung quanh cực kỳ yên tĩnh. Đám người không có mặt kia cũng không làm ra bất cứ hành động nào.
Chỉ nhiêu đó thôi là đã đủ thấy được rằng con quỷ đã buông tha cho Triệu Lỗi. Nếu hiện tại nó mà còn lấy thân phận của Triệu Lỗi để xuất hiện tại chỗ này thì không thể nào yên tĩnh như vậy được. Thứ kia biết được nó sẽ không thể nào tiếp cận được với hắn. Bởi vì một khi nó tiếp xúc với hắn thì sẽ bị quỷ ảnh trong người của hắn xâm nhập ngược lại và khống chế nó nên Dương Gian dám chăc rằng Triệu Lỗi đã không còn là quỷ nữa.
Ngay khi đi đến bên cạnh, Dương Gian đưa tay đặt lên trên vai của người kia.
Vừa chạm vào, Dương Gian lại đột nhiên cảm thấy khác kinh ngạc, bởi vì bàn tay của hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể.
Đúng vậy, không có sai đâu, Dương Gian lại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể.
"Triệu Lỗi còn chưa chết?"
Không biết vì cái gì khi cảm nhận được điều này thì trong lòng của Dương Gian đột nhiên xuất hiện một cái ý nghĩ như vậy. Hơn nữa còn mang theo một vài phần vui vẻ.
Nếu như Triệu Lỗi còn chưa chết, có nghĩa là hắn còn có cơ hội để cứu sống cậu ta.
Có điều ngay khi Dương Gian xoay người kia về phía của hắn thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống vì hắn thấy được một thứ.
Mặc dù thân thể của Triệu Lỗi cũng không bị bất cứ tổn thương nào khác nhưng trên mặt của cậu ta lại là một khuôn mặt xa lạ. Khuôn mặt này lộ ra vẻ cực kỳ không phù hợp khi dính lên trên người của Triệu Lỗi, nó đã biến dạng. Đồng thời có nhiều chỗ đã bắt đầu hư thối. Nếu cứ tiếp tục để như thế này thì chẳng mấy chốc mà cỗ thân thể này sẽ phải hư thối theo.
Mặt mũi Dương Gian tối sầm, hắn lập tức đưa tay gỡ bỏ khuôn mặt người kia xuống.
Hắn sử dụng lực lượng của quỷ ảnh để gỡ, sau khi gỡ khuôn mặt kia ra thì Triệu Lỗi lại biến thành một người không có khuôn mặt.
"Chẳng lẽ thứ kia mang theo khuôn mặt của tất cả mọi người mà nó rời khỏi đây hay sao?"
Dương Gian lại đi tiếp một vòng nữa nhưng không có tìm thấy khuôn mặt của Triệu Lỗi ở bên trong căn phòng. Điều này không khỏi khiến cho hắn có chút tức giận.
Nó là con quỷ gì vậy? Làm gì mà lại cần dùng nhiều khuôn mặt như vậy chứ?
Hay là nói thứ này có đam mê sưu tầm. Nó chuyên môn đi thu thập khuôn mặt người khác. Trước khi tìm được khuôn mặt quỷ thì nó sẽ không bao giờ dừng lại hành động này?
Đúng ra con quỷ kia hẳn là đã lấy được khuôn mặt cười của Đồng Thiến thì không cần những khuôn mặt còn lại nữa mới phải chứ?
Như vậy nó sẽ đưa những khuôn mặt kia cất ở chỗ nào nhỉ?
Phòng số 31?
Đột nhiên, không biết vì sao trong đầu của Dương Gian lại đột nhiên hiện ra căn phòng này.
Đây là một đầu mối khá quan trọng được Triệu Lỗi lưu lại khi cậu ta vừa bị con quỷ tập kích. Đầu mối kia chính là căn phòng số 31 của khách sạn Caesar.
Còn tủ quỷ lại cho ra con số 13.
Trước đây Dương Gian còn cảm thấy hai manh mối này có chút xung đột với nhau nhưng hiện tại không hẳn là vậy.
Đúng là Triệu Lỗi thật sự ở bên trong căn phòng số 13. Điều này là không hề sai, bởi vì thân thể của cậu ta nằm ở đây.
Nhưng nếu con quỷ kia cũng từng đi qua căn phòng số 31 thì sao?
Nói như vậy những khuôn mặt kia còn để được ở chỗ nào nữa.
Ánh mắt Dương Gian khẽ suy tư, hắn nhìn chằm chằm vào thân thể của Triệu Lỗi và do dự trong chốc lát.
"Chẳng lẽ mình phải tiếp tục mạo hiểm để xâm nhập sâu vào bên trong khách sạn hay sao?"
Mặc dù việc tiếp tục thâm nhập vào bên trong khách sạn này là không sao nhưng hiện tại ở bên ngoài lại có một con quỷ khác đang lãng vãng. Đồng thời hiện tại hắn còn đang mang theo khá nhiều người, khó tránh khỏi việc việc xuất hiện thương vong xuất hiện.
Thế nhưng không đi đến căn phòng số 31 thì hắn lại cảm thấy không cam lòng. Con quỷ kia đã lựa chọn bỏ qua cho Triệu Lỗi và lựa chọn một phương thức ẩn núp khác, khả năng rất cao là con quỷ kia sẽ ở ngay trong căn phòng số 31.
Đã đi đến tận bước này rồi, hiện tại mà lùi bước thì hắn cảm thấy có chút đáng tiếc. Nhưng thời gian còn lại cho hắn không còn nhiều nữa.
Hiện tại thời gian đã trôi qua được ba phút rồi. Hắn có thể cảm giác được ở bên ngoài phòng ngủ Lâm Lạc Mai đã thắp ngọn quỷ nến lên để bảo vệ Hùng Văn Văn. Nhưng như thế cũng chưa chắc là sẽ có tác dụng, thời hạn 5 phút đồng hồ vừa đến. Khả năng Hùng Văn Văn vẫn sẽ bị quỷ tấn công như những gì mà nó đã thấy từ trước, cũng có thể nó không chết. Nhưng kể từ đó trở đi, hai người La Tố Nhất và Lâm Lạc Mai sẽ liên tục bị giết.
Quỷ nến chỉ bảo vệ được bọn họ trong chốc lát chứ không thể nào bảo vệ mãi mãi.
Ngay khi Dương Gian đang tự hỏi thì ở một phía khác, cả người La Tố Nhất đang run rẩy. Hắn ta nhịn không nổi nữa nhưng vẫn như trước giữ vững lòng can đảm mở cửa phòng và quan sát mọi hành động bên ngoài của con quỷ kai.
Trong cái hành lang đen như mực, nguồn sáng duy nhất chính là ngọn đèn pìn trong tay của hắn ta. Nhờ có nó xua tan đi được một chút hác ám ở xung quanh. Nhưng ở những chỗ xa xa kia vẫn còn là một mảng không gian mờ mịt.
Trong mảnh không gian mờ mịt được ánh đèn chiếu rội kia, ngay tại vị trí đầu hành lang này đã không còn bóng dáng của người kia nữa.
Lúc nãy con quỷ kia xuất hiện một cách quỷ dị và du dãng đầu hành lang đã không thấy đâu nữa.
- Thứ kia đi đâu rồi?
La Tố Nhất tỏ ra kinh hãi. Hắn ta lập tức dùng đèn pin soi ra xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của thứ kia.
Nếu thứ kia rời khỏi đây thì ít nhất hắn ta cũng cần phải biết được phương hướng di chuyển của nó. Như vậy khi đám người rời đi cũng có chút tâm lý chuẩn bị. Nếu không, đến khi rời đi lại phải vừa đi vừa quan sát thì mệt lắm.