Dù trong rất nhiều trường hợp thì việc tách ra để hành động là một quyết định không tốt một chút nào. Nhưng hiện tại chỉ còn 5 phút đồng hồ nữa là bọn họ sẽ lần lượt chết đi, nắm chắc thời gian để xử lý nhanh chóng những chuyện trước mắt là cách làm chính xác nhất.
Dương Gian không cần sự trợ giúp của người khác, một mình hắn có thể đối phó được với thứ kia. Thứ khiến hắn lo lắng chính là 5 phút nữa Hùng Văn Văn sẽ bắt đầu chết, tiếp theo đó những người khác cũng chết theo. Nếu như đám người bọn họ đã rơi vào bên trong một cái bẫy rập nào đó, hắn phải tìm ra được cái bẫy này là cái gì.
Hiện nay, sự nghi ngờ của hắn phần nhiều hướng về con quỷ đang đi ở ngoài cửa.
Đây là một trong những con quỷ mà hắn không biết. Đồng thời cũng rất kinh khủng, hắn không biết được phương thức giết người của con quỷ kia là gì, vì chưa thấy nó giết người. Hơn nữa, điều quan trọng là con quỷ gõ cửa mà Dương Gian đưa đến lúc nãy không thể mang thứ này rời khỏi khách sạn.
Điều này có nghĩa là nguyền rủa của quỷ gõ cửa không có cách nào ảnh hưởng đến nó. Cì hiện tại thời gian của hắn quá cấp bách, Dương Gian lập tức đi thẳng vào bên trong căn phòng ngủ luôn.
Tất cả những chỗ khác không có bất cứ điều khác thường nào, không cần phải điều tra. Đây là kết quả từ việc dự đoán tương lai của Hùng Văn Văn. Cũng nhờ vậy mà hắn có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Dương Gian đẩy cửa đi vào phòng ngủ. Bên trong căn phòng là một mảng không gian tối đen như mực. Nhưng tất cả mọi thứ lại hiện ra rõ ràng ở bên trong tầm nhìn của mắt quỷ. Mọi thứ giống y như đúc với những gì mà Hùng Văn Văn đã nhìn thấy. Bên trong căn phòng có một đống người không có khuôn mặt, có người đứng, người ngồi, nằm la liệt trên mặt đất.
Nhưng người này đều mang quần áo không hề giống nhau, từ hình dạng của từng người thì xem ra trong này chắc chắn có nam, có nữ. Có người đàn ông mặc vest, cũng có thanh niên mặc đồng phục bảo vệ, ngoài ra có không ít cô gái trẻ tuổi mặc váy.... Nhưng hiện tại toàn bộ những người này lại không hề có khuôn mặt và đúng yên ở một chỗ. Hắn cũng không biết được những người này đã chết hay là chưa nữa.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào đám người không có khuôn mặt kia.
Mọi chuyện khác với trước kia, toàn bộ khuôn mặt của bọn họ cũng không phải bị bóc ra khỏi lớp da thịt mà trực tiếp mất đi ngũ quan. Trên khuôn mặt chỉ còn lại một lớp da bằng phẳng, trắng bóc.
"Tất cả khuôn mặt đều đã bị con quỷ kia lấy đi rồi sao? Nếu là vậy, có phải thân phận thật sự của nó là một con quỷ không có khuôn mặt?"
Mắt quỷ của hắn chuyển động một cách không an phận mà đánh giá toàn toàn bộ những người bị mất đi ngũ quan ở xung quanh. Hi vọng sẽ tìm ra được chỗ nào đó đáng nghi.
Có thể sẽ tìm được con quỷ kia đang ẩn nấp ở chỗ nào đó bên trong đám người không có khuôn mặt này.
Nhưng thực sự đáng tiếc.
Dù bên trong căn phòng này có rất nhiều người không có khuôn mặt, nhưng hắn không thấy được người nào thực sự là quỷ.
Bởi vì hắn nhớ đến một chi tiết.
Nếu những người này đã không có khuôn mặt, vậy khuôn mặt cười của Đồng Thiến đã đi đâu mất rồi?
Nếu dựa theo tình hình trước mắt mà nói thì chắc chắn mặt quỷ đã bị con quỷ kia lấy đi. Đồng thời, chỉ có quỷ mới có thể khống chế được khuôn mặt của Đồng Thiến. Nếu đổi lại là người khác thì không thể nào khống chế.
Nói cách khác, khuôn mặt thực sự của con quỷ kia chắc chắn phải có bộ dạng tươi cười.
"Cho nên mình đã đến chậm một bước. Trước đó kệ quỷ từng ở lại tại đây nhưng hiện tại nó không còn ở trong căn phòng này nữa rồi... Cơ mà, nếu con quỷ kia không ở đây, có ý nghĩa là nó đã bỏ qua Triệu Lỗi. Thế thì đúng ra Triệu Lỗi hẳn phải có mặt ở chỗ này chứ."
Ánh mắt Dương Gian nhìn chăm chú, hắn lại cố gắng tìm tòi.
Dù hiện tại đám người này không có khuôn mặt nhưng dựa vào sự quen thuộc của hắn và Triệu Lỗi. Dương Gian tin chắc rằng bản thân có thể nhận ra được và tìm ra thân thể của cậu ta.
Không, hắn không thể nào biết được thứ mà hắn tìm được sẽ là một người hay một cỗ thi thể?
Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cảm thấy bản thân hắn phải có nghĩa vụ mang thi thể của Triệu Lỗi đi ra ngoài. Chí ít cũng phải mang thi thể của cậu ta về thành phố Đại Xương, giao cho cha mẹ của cậu ta. Hắn không thể để cho thi thể của cậu ta hư thối và chôn vùi ở đây được.
Căn phòng cũng không quá lớn nhưng số lượng người không có khuôn mặt lại rất nhiều, khiến không khí tràn ngập một mùi thi thối.
Như vậy là đủ để thấy được rằng có một số người ở trong này đã bắt đầu hư thối, hoại tử ở chỗ này. Nhưng hắn lại phát hiện ra tất cả những cỗ thi thể này vậy mà còn có thể duy trì nhiệt đột cơ thể và nhịp tim. Nếu xét theo góc độ của y học thì bọn họ hẳn là vẫn còn sống, chưa có chết. Thế nhưng theo những gì mà Dương Gian quan sát được, bọn họ và những người chết không khác gì nhau.
Ngay cả khuôn mặt cùng không có, coi như thân thể của bọn họ có sinh mạng cũng có được ích lợi gì. Bất quá chỉ là bọn họ có thể sống thêm mấy ngày, lại phải dằn vặt thêm trong khổ sở mà thôi.
Chỉ một lát, Dương Gian đã đi hết một vòng xung quanh căn phòng, ngay khi đi đến bên cạnh cửa sổ hắn có trông thấy một người đang đứng đưa lưng về phía hắn, mặt hướng ra ngoài.
Hình dáng của người này khá đặc thù, trông giống như đúc với Triệu Lỗi.
"Là Triệu Lỗi đúng không?"