Khủng Bố Sống Lại

Chương 618: Bất Động




Hùng Văn Văn nhìn gian phòng một chút rồi nói:

- Tôi thấy hay để tôi dự đoán tình huống bên trong một chút, để xem nơi này có gì nguy hiểm không.

Đề nghị không tệ.

Có điều Dương Gian vẫn không muốn Hùng Văn Văn dùng năng lực. Tại thời khắc mấu chốt, thằng nhóc này là tấm bài tẩy có thể cứu nguy, tiết kiệm được liền tiết kiệm đi.

- Nếu đụng phải con quỷ đó tôi có thể xử lý, ít nhất cũng chống đỡ được một lúc. Không quá nguy hiểm đâu, tạm thời chưa cần dùng năng lực.

Sau khi từ chối, Dương Gian chuẩn bị mở cánh cửa ra.

Vì mấy lần trước không thể mở bằng lực thường nên hiện tại Dương Gian trực tiếp dùng quỷ ảnh luôn.

Bóng đen dưới chân hắn dần trở nên đậm đặc hơn, đồng thời dần đứng dậy. Chỉ trong chốc lát, một bóng đen không đầu xuất hiện trước mắt mọi người.

"Đây là con quỷ thứ hai cảu Dương Gian."

Thấy vậy trong lòng đám người liền run lên.

Nhất là La Tố Nhất, hắn cũng nhìn chòng chọc vào bóng đen không đầu kia. La Tố Nhất cảm nhận được khí tức âm lãnh phát ra từ nó. Đây là loại cảm giác khiến con quỷ của hắn bị áp chế vào lần trước, khiến hắn trở thành con gà bông mặc cho Dương Gian muốn làm gì thì làm.

"Đến cùng Dương Gian làm cách nào để khống chế thứ khủng bố này?"

Một câu hỏi chợt xuất hiện trong lòng La Tố Nhất.

Theo lý thuyết, thứ càng khủng bố càng khó lòng khống chê, bởi nó rất dễ thoát cương làm loạn.

Vật mà hết lần này tới lần khác Dương Gian lại có thể làm được.

- Chuẩn bị sẵn sàng đi, tôi mở cửa đây.

Dương Gian nghiêm túc dặn dò rồi khống chế quỷ ảnh từ từ bám vào cánh cửa.

Năng lực của quỷ ảnh chẳng những có thể chắp vá thi thể còn chắp vá được cả đồ vật.

Ban đầu nó cũng chắp vá thân thể con người ở siêu thị được đấy thôi.

Dương Gian điều khiển quỷ ảnh, không để nó là hư căn phòng, chỉ cần mở cửa phòng ra là được.

Đúng như hắn dự đoán, dưới sự hỗ trợ của quỷ ảnh, cánh cửa thuận lợi được mở ra.

"Két..."

Âm thanh vang lên.

Bất quá trong lúc La Tố Nhất dò xét xung quanh, khi rọi đèn tới ngã tư đường thì lông tơ của hắn dựng đứng cả lên.

Kia là… một bóng người cao lớn, hình thể cứng ngắc.

Giờ phút này đối phương nhìn về phía trước. Dường như con mắt đó bị thối rửa, không ngừng chảy ra nước hôi thối của thi thể. Đồng thời bộ dáng rất nặng nề, đi đường chẳng khác nào một người bình thường cả.

Khi đèn pin chiếu rọi tới, nó không có bất kỳ phản ứng nào, cứ thế đi thẳng. Nó không quan tâm đám người Dương Gian đứng cách đó không xa, phảng phất như hai bên chẳng hề thấy nhau vậy.

"Nó có rời đi không?

Lúc này trong lòng bàn tay của La Tố Nhất đổ đầy mồ hôi, toàn thân căng cứng vì sợ.

Nhìn đối phương một bước tiến về trước, vốn cứ tưởng nó sẽ rời đi như thế, có điều chuyện tồi tệ nhất lại xảy ra.

Khi đi tới ngã tư, nó dừng lại.

Đúng thế. Nó dừng lại, không nhúc nhích.

- Dương Gian.

La Tố Nhất hoảng sợ gào thét.

Dương Gian dùng quỷ ảnh để mở cửa phòng nên dồn toàn bộ lực chú ý đặt ở trên cánh cửa. Còn tình hình ở hai bên hắn không có để ý đến, đương nhiên đây là do hắn tin mấy người còn lại sẽ làm tốt công việcnày.

Thế nhưng tiếng rống đầy sợ hãi của La Tố Nhất lại khiến lòng hắn run lên bần bật.

Dường như đây là bản năng, hắn tự ý thức được rằng ở xung quanh xảy ra chuyện.

Trong nháy mắt Dương Gian mở thêm vài con mắt quỷ và chuyển sự chú ý sang bên cạnh.

Lúc này tròng mắt của Dương Gian đột nhiên co rụt lại.

Trong khu vực đen sì sì ở chỗ ngã tư, nơi những dấu chân màu đen xuất hiện rậm rạp xuất hiện một bóng dáng cao lớn, mặt mũi đen sì, trên người tỏa ra mùi thi thối nồng nặc. Không biết người này xuất hiện từ lúc nào, hiện tại đang đứng ở đó, mặt quay về đây.

Hiện tại La Tố Nhất đang cầm đèn pin. Ngay khi phát hiện ra được người đàn ông kia, cả người hắn ta lập tức run rẩy, tròng mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Mặc dù La Tố Nhất cũng là ngự quỷ nhân nhưng kinh nghiệm xử lý chuyện linh dị lại quá ít. Có thể nói hầu như không có bất cứ kinh nghiệm xử lý chuyện linh dị nào nên khi gặp phải chuyện như thế này, hắn ta cũng không biết nên làm cách gì để ứng phó.

Vì dù sao thì quỷ là giết không chết.

- Đây chính là con quỷ mà Lâm Lạc Mai đã nói đến?

Sắc mặt Dương Gian trở nên cực kỳ ngưng trọng, hắn không nghĩ đến ngay thời khắc quan trọng nhát thì lại xuất hiện cái thứ quỷ quái này.

Đúng là bọn họ thật sự xui xẻo.

Chờ một chút, có gì đó sai sai.

Vì sao con quỷ kia lại không có bất cứ hành động nào?

Mặc dù hai bên chỉ cách nhau có mười mét, nhưng bất kể là hắn hay người phát hiện ra con quỷ đầu tiên là La Tố Nhất đều không bị nó tập kích. Toàn bộ cả bốn người vẫn còn sống, như vậy có nghĩa là bọn họ còn chưa gây ra điều kiện giết người của con quỷ kia.

Lúc này Hùng Văn Văn đã thấy rõ được con quỷ kia, nó lập tức co đầu rụt cổ lại rúc ra sau lưng của Dương Gian. Lâm Lạc Mai cũng thế, cô vô ý thức lập tức đưa tay lên che miệng rồi lùi lại.

Nếu không phải hiện tại vẫn còn Dương Gian vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ thì có lẽ hai người kia đã chạy mất dép rồi.

- Dương, Dương Gian, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

La Tố Nhất lui về phía sau, cả người run rẩy. Hắn ta muốn cách con quỷ kia càng xa càng tốt, dù chỉ xa thêm có một mét cũng được.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào con quỷ kia. Đồng thời hạ thấp âm thanh nói với bọn họ, để cả bọn giữ bình tĩnh, đừng có làm ra những hành động ngu ngốc nào đó.

- Bình tĩnh lại, khả năng con quỷ này chỉ quanh quẩn ở xung quanh mà thôi, chưa chắc nó sẽ coi chúng ta thành mục tiêu phải giết đâu. Hiện tại, theo những gì đang xảy ra ở bên trong khách sạn Caesar, có vẻ toàn bộ những con quỷ trong đây không có phương pháp giết người khác. Bằng không số lượng người chết của thành phố Trung Sơn không chỉ có chừng đó đâu.

- Trước tiên đừng có để ý đến nó, đi vào phòng cùng tôi đi. Như vậy có thể tạm thời tách ra được với thứ này. Hiện nay chúng ta không có đủ dụng cụ để xử lý hai chuyện linh dị cùng một lần. Chúng ta chỉ có thể tập trung xử lý một chuyện trước, còn lại thì để đó từ từ rồi tính sau.

Đương nhiên khi chứng kiến được mấy con quỷ xuất hiện thì không ai không sợ hết. Nhưng chỉ cần gặp nhiều thì trong lòng sẽ thích ứng được một chút.