Khủng Bố Sống Lại

Chương 617: Căn Phòng Số 13 Xuất Hiện




Đèn pin cầm tay chiếu sáng khung cảnh đen tối trước mặt.

Con đường u ám cứ thế hiện ra, kéo dài tới một nơi sâu thẳm.

Nơi này trông chẳng khác nào cổng địa ngục cả. Khí lạnh chẳng biết từ đâu bao phủ toàn thân bọn họ, nhất là khi đứng ở đầu hành lang. Cửa phòng đóng chặt lộ ra vô số nguy cơ, sợ rằng một khi bước tới, cửa bật mở khiến thứ gì đó kinh khủng bước ra.

Tuy không gian tối đen như mực nhưng họ vẫn biết được có một con quỷ đứng chặn phía trước, từng va chạm với quỷ âm của Lâm Lạc Mai.

Có điều từ chỗ này nhìn ra, hiện tại không thấy được con quỷ kia nhưng họ khẳng định được nó vẫn ở đấy.

Dưới loại tình huống này, trừ Dương Gian ra, ba người còn lại đều vô cùng khẩn trường, vẻ sợ hãi lộ rõ từ ánh mắt.

Chỉ có Dương Gian, ngự quỷ nhân từng trải qua chuyện linh dị cấp S mới có thể trấn định tự nhiên mà thôi.

- Tiến lên.

Giọng nói trầm thâp của Dương Gian vang lên. Dù hắn không mở quỷ vực ra nhưng vẫn giữ lại một con mắt trước trán để quán sát xung quanh.

Những người khác không nói gì, họ nào dám lên tiếng ở nơi này. Ai cũng hiểu một khi mình lên tiếng sẽ có khả năng khiến khởi động quy luật giết người của con quỷ kia và bị nó để mắt tới.

Vượt qua hành lang đen tối, cả bốn đặt chân lên một tấm thảm mềm mại.

Xung quanh an tĩnh đáng sợ, một chút xíu âm thanh cũng chẳng có. Chỉ có tiếng hít thở nặng nề không ngừng vang lên.

Dương Gian vươn tay sờ vách tường bên cạnh rồi đưa lên mũi ngửi.

Rất sạch sẽ, không có có mùi lạ.

Sạch sẽ tới mức đáng sợ, ngay cả tro bụi cũng chẳng có. Dường như nơi này luôn có người dọn dẹp. Việc không có mùi lạ cũng nói lên nơi này không có người chết. Ít nhất cũng không có chuyện đổ máu, thi thể bị cắt thành từng mảnh nhỏ. Ngược lại sẽ có chỗ bị vấy máu, mùi vị khác thường.

- Phía trước có một căn phòng.

Ánh mắt Dương Gian sắc lạnh, chiếu ánh sáng về phía đó.

Cửa phòng không có động tĩnh gì cả, cũng chẳng có dấu hiệu muốn mở ra.

Hắn lại tiếp tục đi về phía trước.

- Cậu cẩn thận một chút. Khi nãy Lâm Lạc Mai nói khả năng cao nơi này có một con quỷ.

La Tố Nhất nuốt nước bọt nhỏ giọng nhắc nhở. Vì hắn thấy Dương Gian đi đường rất nhẹ, không có tí khẩn trương nào nên sợ đối phương dẫn cả đám đụng phải thứ quỷ dị gì đó.

Dương Gian không để ý, rất nhanh họ đã đi tới trước cửa căn phòng đầu tiên.

Cửa phòng có kiểu dáng Châu Âu, nhìn qua thì hơi cũ, sơn trên cửa đã chóc ra một chút. Trừ việc đó ra, phía trên đó còn có một thẻ đồng được đánh số một.

Điều này đại biểu cho việc đây là phòng đầu tiên trong dãy phòng này.

Căn phòng mà Dương Gian muốn tìm là phòng số 13 nên vẫn cần đi về phía trước.

Bất quá Dương Gian có chút hiếu kỳ, hắn định đẩy cửa, nhìn xem trong phòng có gì. Cũng coi như xem thử có gì không để mà chuẩn bị.

Có điều khi hắn dùng sức đẩy cửa thì cánh cửa phòng không chịu nhúc nhích gì cả.

Dương Gian tiếp tục dùng sức, vẫn không khác gì trước.

Dường như đối mặt với hắn không phải là cánh cửa mà là một bức tường cứng như đá.

"Vẫn vậy. Chẳng lẽ phải dùng cách đặc biệt nào đó mới mở ra được?

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn cảm thấy có lẽ dùng quỷ lực sẽ mở thứ này được.

Không xem được cũng chẳng sao, không nên lãng phí thời gian nữa.

Vì thế Dương Gian tiếp tục lên đường.

Rất nhanh họ liền đứng trước cửa phòng số hai, phòng số ba, phòng số bốn…

Mỗi một gian phòng đều có cửa được thiết kế giống nhau, không thể nào mở ra.

- Dương Gian, cậu đừng đùa nữa? Nếu cậu tiếp tục làm thế chúng tôi khóc cho mà coi đó.

Thấy Dương Gian như tự tìm đường chết, hai chân La Tố Nhất mềm nhũn.

Ở nơi thế này mà cậu ta còn dám làm thế.

Chẳng lẽ cậu ta không biết trong sự kiện linh dị, làm càng nhiều càng mau chết ư?

Tin tức họ tìm được không nói nơi này chỉ có một con quỷ. Vạn nhất trong mấy căn phòng kia có lệ quỷ khác thì sao? Dương Gian là vậy, họ chết chắc rồi.

- Tôi muốn tìm hiểu một chút về nơi này. Dù có nguy hiểm thì tôi tin nó cũng đáng giá.

Dương Gian bình tĩnh đáp.

Trực giác của Dương Gian nói cho hắn biết, Triệu Lỗi trốn ở nơi này là có nguyên nhân.

Nói cách khác, Dương Gian đối mặt với nguy hiểm không phải vì Triệu Lỗi hay lệ quỷ giấy báo kia. Lý do là vì lý do chúng trốn ở chỗ này.

Cho nên hắn càng phải hiểu rõ hơn.

Có điều tìm hiểu thông thường không có hiệu quả gì lớn cả. Dương Gian cũng chẳng nhận được tin tức gì hữu dụng.

- Phía trước có chỗ quẹo.

Lâm Lạc Mai chỉnh âm thanh của điện thoại ở mức nhỏ nhất rồi thận trọng phát ra:

- Quỷ âm của tôi đụng phải lệ quỷ tại đó.

Thời điểm đi tới gian phòng thứ chín, con đường phía trước là ngã hai. Hai lối đi trái phải phía trước vẫn tối đen như mực và có vô số gian phòng, chẳng khác gì hành lang họ vừa đi qua cả. Cửa phòng đều đóng kín, không có dấu hiệu mở ra.

Căn phòng Dương Gian muốn tìm chỉ cách mười mấy thước ở phía trước.

Có điều khi đi tới ngã tư, mọi người đồng loạt dừng bước.

Đèn pin chiếu rọi những bước chân màu đen rải rác khắp nơi, có dấu hiệu kéo dài vào trong phòng 13.

- Những dấu chân này còn rất mới.

Dù chỉ là đứa bé nhưng Hùng Văn Văn vẫn lưu ý đến điểm này.

Dương Gian híp mắt nói:

- Vô cùng mới, tựa như chỉ vừa mới đi qua mà thôi. Dấu chân lộn xộn nên khó lòng phân biệt con quỷ đi về hướng nào. Đợi lúc chúng ta gặp nguy hiểm, nó đứng chặn đường ở đây là xong đời. Dù sao muốn rời khỏi chỉ có thể đi qua nơi đây mà thôi.

- Bất quá hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ mấy chuyện này. Tạm thời xác định lệ quỷ đã rời khỏi thì hành động mau lên.

Nói xong, Dương Gian đi càng nhanh hơn. Một khắc cũng chẳng dừng lại, thằng tới gian phòng số 13 kia.

Giải quyết Triệu Lỗi là việc phải làm đầu tiên.

Rất nhanh, gian phòng số 10 và số 11 lần lượt được bốn người lướt qua.

Chỉ chốc lát sau họ đã thấy một cánh cửa phòng không có bảng số xuất hiện trước mặt họ.

Bảng số như bị người khác cố ý lấy mất, phía trên cửa còn dấu tích đóng đinh.

Dương Gian sờ sờ miệng túi của mình rồi móc ra một tấm thẻ bằng đồng có con số 13.

Sau khi so sáng một chút liền thấy nó cực kỳ trùng khớp, như vốn dĩ tấm thẻ này phải được gắn lên đây mới đúng.

"Đến tột cùng tủ quỷ là dạng tồn tại thế nào? Ngay cả thẻ phòng ở đây cũng có thể lấy đi được?

Dương Gian thầm nghĩ mà có chút kinh nghi.

Đúng là loại năng lực không thể tưởng tượng được, chẳng cách nào lý giải.

- Là chỗ này à?