- Triệu Lỗi, ngươi ở đâu?
Âm thanh rùng rợn phiêu đã trong không trung như u linh vậy. Tiếp tục xuyên qua từng dãy lầu để tìm kiếm mục tiêu của nó.
Tầng một, tầng hai đều đã tìm.
Rất sạch sẽ, cái gì cũng không có, cũng chưa bao giờ gặp quỷ.
Nghe La Tố Nhất nói, một khi thanh âm của Lâm Lạc Mai gặp quỷ nhất định sẽ phát sinh va chạm dẫn tới dao động. Thông qua cách này liền có thể xác định khu vực nguy hiểm. Thời điểm hành động có thể tránh khỏi nguy hiểm.
Nhiều lúc nhờ có Lâm Lạc Mai mà La Tố Nhất và Hoàng Phi mới sống sót đến tận lúc này.
Đương nhiên, để báo đáp, bọn họ cũng bảo vệ Lâm Lạc Mai an toàn, không để cô gặp nguy hiểm gì, nhất là không bị lệ quỷ tấn công.
Cuối cùng thanh âm của nàng lại vượt qua tầng ba đi tới lầu bốn.
Lầu bốn là nơi Phùng Toàn và Quách Phàm mất liên lạc địa. Bọn họ giống như Đồng Thiến trước đó vậy, sống chết không rõ. Thế nên lầu bốn là quỷ dị nhất, cộng với Dương Gian cảm thấy kỳ quái ở chỗ, khi hắn hỏi về tình huống của khác sạn, Dương Gian phát hiện khách sạn không hề có phòng 13 hay 31.
Việc này trở thành một dấu chấm hỏi trong lòng hắn.
Khi thanh âm tiến vào một căn phòng thì liền quanh quẩn tại đây một hồi. Có điều không có người đáp lại nên quanh quẩn một hồi lại rời đi.
Sau khi âm thanh rời đi thì cửa phòng đột nhiên hé ra. Bên trong bóng tối, một con mắt xuất hiện nhìn quanh bên ngoài.
"Ầm!"
Rất nhanh, cửa lớn nhanh chóng đóng lại, bên trong nhanh chóng khôi phục yên lặng.
Thanh âm tiếp tục thâm nhập vào sâu bên trong lầu bốn cẩn thận thăm dò mỗi một gian phòng. Đây là phương thức thăm dò vừa an toàn vừa cẩn thận cho bất kỳ ngự quỷ nhân nào.
Cuối cùng, không biết tìm tòi qua bao nhiêu gian phòng.
Rốt cục, nó đi tới một chỗ khuất.
Tại đây bỗng dư ra một hành lang, hai bên là phòng khách có kiểu dáng y như bên trong khách sạn. Khi Lâm Lạc Mai dò tìm những gian phòng nay thì ở phòng số 13 có phản ứng.
- Triệu Lỗi, ngươi ở đâu?
Thanh âm quanh quẩn một hồi thì âm thanh cứng nhắc đáp lại, phảng phất như bị điều khiển, trả lời vô cùng máy móc:
- Ta ở đây.
Nhận được câu trả lời, âm thanh không lục soát nữa mà nhanh chóng rút lùi.
Lâm Lạc Mai chỉ muốn tìm Triệu Lỗi chứ không tính giết hắn hay làm tổn thương đối phương. Vì thế nên dừng lại.
Có điều lúc âm thanh quay về, ở đầu đường bỗng xuất hiện một bóng người cao lớn. Nó không nhúc nhích, cứ như bức tường muốn ngăn cản âm thanh này.
- Tìm được rồi, ở một gian phòng lầu bốn. Dù tôi không cách nào xác nhận được kia là phòng nào nhưng dựa theo âm thanh tôi có thể giúp anh xác định vị trí cụ thể của nó.
Giờ phút này, vẻ mặt của Lâm Lạc Mai nhẹ nhõm, cô dùng điện thoại nói chuyện.
- Lầu bốn à? Rất tốt, hành động mau thôi.
Dương Gian nhẹ gật đầu, cuối cùng cũng có một chút tiến triển.
Ngay lúc họ chuẩn bị xuất phát, đột nhiên sắc mặt Lâm Lạc Mai trắng bệch. Toàn thân nhịn không được run lên:
- Không, không xong rồi! Thanh âm của tôi đụng phải một con quỷ khác tại lầu bốn.
Cô ấy dùng di động đánh chữ rồi phát ra.
- Lầu bốn có quỷ à?
Sắc mặt Dương Gian biến hóa.
"Biết ngay hành động lần này không thuận lợi như vậy mà. Dù mình đã giảm thiểu mức độ nguy hiểm rồi. Nếu không có quỷ gõ cửa, chỉ sợ mọi chuyện càng phức tạp hơn.
Bất quá đụng phải quỷ ở lầu bốn cũng trong dự liệu của hắn.
- Có quỷ cũng phải lên lầu bốn. Tôi không biết tình huống trước mắt có đột nhiên chuyển biến xấu hay không. Vì thế hành động lần này phải thật nhanh, dù có quỷ cũng phải kiên trì. Đi theo tôi, tôi xung phong, Hùng Văn Văn đi sau tôi, La Tố Nhất phụ trách bọc hậu.
Dương Gian nhanh chóng phân phó rồi lập tức hành động.
Dù đã có quỷ gõ cửa hỗ trợ nhung quỷ là bất tử. Không cách nào khẳng định đám quỷ kia sẽ không thoát được quỷ vực của quỷ gõ cửa rồi quay lại khách sạn.
Vì thế không được bỏ qua rủi ro này, phải hành động thật nhanh.
Sau khi xác định phía trước không có nguy hiểm gì. Dương Gian đi cực nhanh, trực tiếp leo thẳng lên tầng bốn.
Mọi nguy hiểm như tụ tập tịa đây, dường như cả tầng lầu đều là quỷ.
Vẻn vẹn chỉ đứng ở bậc thanh mà mọi người đã cảm nhận được áp lực cực lớn.
Nhìn hành lang đen nhánh, người nhát gan không nhịn được sẽ run rẩy. Phảng phất như vừa bước qua quỷ môn quan vậy.
- Tôi đi trước, Lâm Lạc Mai chỉ đương.
Sau khi kiểm tra lại trang bị của mình, Dương Gian mở quỷ nhãn ra.
Dưới quỷ nhãn, bóng tối không còn là trở ngại nữa.
Một thế giới được bao phủ bởi màu đỏ xuất hiện trong đầu hắn, hết thảy mọi thứ hiện ra cực rõ.
Vì an toàn, Dương Gian dùng quỷ vực bao bọc đám người, cũng thuận tiện cho việc chạy trốn.
Dù hắn biến quỷ vực bị quỷ giấy báo khắc chế nhưng quỷ vực vẫn có năng lực tự vệ không thấp. Hiện tại ưu thế lớn nhất của hắn là khống chế được quỷ ảnh một cách hoàn mỹ nên chẳng cần kiêng dè mà sử dụng quỷ nhãn. Trước mắt không cần lo lắng việc lệ quỷ khôi phục.
Đổi lại là những người khác, họ sẽ không thể dùng năng lực thoải mái như thế.
Theo sự xuất hiện của quỷ vực, những người khác cũng thuận lợi thấy rõ tình huống xung quanh.
Bên trong quỷ vực, hết thảy mọi thứ đều được bao phủ bởi ánh sáng đỏ. Nó mang theo một loại dị thường khác biệt, không biết khi nào quỷ quái xuất hiện.
Nếu không có năng lực của Dương Gian, chỉ sợ họ sẽ càng thêm lo sợ.
- Đi thẳng về phía trước.
Lâm Lạc Mai chỉ dẫn.
Dương Gian không nói gì. Hắn không dùng quỷ vực để di chuyển mà đi tới từng bước một nhằm ứng phó tình huống có thể đột ngột xảy ra.
- Quẹo trái.
Lâm Lạc Mai chỉ bên trái.
Dương Gian đứng trước gian phòng đầu tiên, thấy ở đó đánh số 001.
- Không đúng.
Lúc này hắn không khỏi ngây người, hắn lấy tờ giấy tủ quỷ đưa cho mình ra xem thì phát hiện kiểu chữ hai bản số phòng đều khách nhau. Hiện tại con số thế nào đã không còn quan trọng.
- Đây không phải số phòng của khách sạn.
Đáy lòng Dương Gian trầm xuống.
Chẳng lẽ tin tức của tủ quỷ đưa là giả?
Vậy vì sao Lâm Lạc Mai lại tìm được Triệu Lỗi ở đây?
Việc này không thể chỉ là trùng hợp được.
- Rẽ phải, đi thẳng.
Lâm Lạc Mai chỉ chỉ.
Bất quá khi rẽ phải, Dương Gian dừng chân. Bởi vì sau khi rẽ phải phía trước không có đường, chỉ có một cửa sổ thông gió, bên cạnh cũng chẳng có gian phòng nào cả.
- Cô có nhớ nhầm không?
Dương Gian quay đầu nhìn Lâm Lạc mai.
Lâm Lạc Mai trợn tròn mắt, cô nhìn về phía trước mà khó lòng tin được. Vì cô nhớ rõ âm thanh kéo dài từ chỗ này kia mà.
- Tôi không nhầm đâu, nhất định là ở đây.
Sau khi đánh mấy chữ lên di động, cô liền phát ra.
- Đi thẳng về trước một đoạn, ở chỗ rẻ đầu tiên có một con quỷ.
Dương Gian thấy Lâm Lạc Mai nói thế thì không nghi ngờ cô. Họ không lạc đường, nhất định có đường đi về phía trước. Chỉ có khả năng là vì hắn dùng quỷ vực nên không thấy con đường đó mà thôi.
Khu vực đó hẳn là một không gian đặc thù, chỉ khi hắn thu hồi quỷ vực mới vào được.
- Tôi phải thu hồi quỷ vực, một lúc nữa các người đề phòng thật tốt đấy.
Dương Gian suy nghĩ một chút thì phát hiện được cách tiến vào đó.
- Trước tiên tôi có thể dự báo một ít nguy hiểm.
Hùng Văn Văn lập tức khẩn trương, nó nắm góc áo Dương Gian nói.
Dương Gian sờ đầu thằng bé:
- Không cần, khi nào cần dùng năng lực của cậu tôi sẽ báo. Hiện tại dùng rất lãng phí.
Ngự quỷ nhân chỉ khống chế một con quỷ không thể dùng năng lực lung tung.
Sau khi nhắc nhở mọi người, mắt quỷ đóng lại, ánh sáng đỏ xung quanh dần tắt khiến bóng tối dần bao phủ bốn người.
Dương Gian đã sớm chuẩn bị xong, hắn mở đèn pin đặc chế ra. Đèn pin áng sáng mạnh có thể duy trì tận mười ngày, đây cũng là một dạng hắc khoa kỹ.
Đương nhiên, bây giờ hắn không chiếu sáng xung quanh mà chiếu thẳng về phía trước. Lúc này cánh cửa sổ đã biến mất, thay vào đó là một hành lang tối đen như mực.
Con đường vốn không có cứ thế mà xuất hiện.