Khủng Bố Sống Lại

Chương 614: Tiến Hành




Chỗ này là gian nhà bếp ở tầng hai.

Bởi vì khách sạn không tiếp tục kinh doanh nữa cho nên nhà bếp cũng đóng cửa luôn. Nhưng theo sự xuất hiện của tiếng gõ của, cửa của nhà bếp đột nhiên mở ra rầm một tiếng.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà bếp. Bởi vì bên trong chỗ này khá tối nên không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người này, chỉ nhìn thấy hình dạng của hắn ta... Không, ở trong bóng tối còn có một thứ khác thoắt ẩn thoắt hiện.

Là một thanh thái đao.

Một thanh đao loang lổ và bị rỗ một đống lỗ hổng.

Cái bóng cao lớn cầm lấy thanh thái đao kỳ quái và chậm rãi đi ra khỏi nhà bếp.

Một bước, một bước lại một bước. Những bước chân của người này khá là nặng nề, y như một cỗ thi thể đang di chuyển vậy. Gây ra tiếng động rất lớn, hơn nữa mỗi một bước chân đều có để lại một vết chân trên mặt đất.

Dấu chân có chút sền sệt như dính máu. Có điều đồng thời nó cũng tỏa ra một mùi hôi thối và tanh tưởi.

Mà ở trên tầng 4 của khách sạn.

Những chiếc loa được gắn gắp khách sạn đã mang tiếng gõ cửa nguyền rủa đi đến chỗ này.

"Cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc!"

Thanh âm này vẫn cứ quanh co, vang vọng ở trong này rồi nhanh chóng lan truyền đến ở bên trong chỗ sâu. Chỉ một lát, tiếng gõ cửa đã lan truyền ra khắp cả tầng.

Ban đầu, toàn bộ mọi thứ ở tầng này cũng không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng dần dần, khi mà tiếng gõ cửa này lan truyền đến những nơi mà không ai có thể lý giải được sự tồn tại của nó, tất cả bắt đầu thay đổi.

Đây là một chỗ nằm ở trên tầng bốn của khách sạn Caesar, thực chất chỗ này không hề tồn tại nhưng lại được coi là có tồn tại. Bên trong hành lang này có những căn phòng. Lúc bình thường sẽ không có bất cứ ai ra vào mấy căn phòng này đầu nhưng lúc này, trong một căn phòng có không gian tối tăm.

Bên cạnh kệ đặt Tivi của căn phòng này lại có một cái bài vị khá cũ kỹ, bên trên bài vị không có bất cứ thứ gì cả, chỉ có một bức ảnh thờ màu trắng đen. Khuôn mặt của người bên trong bức ảnh đương nhiên là vị Cảnh sát Quốc tế vừa mới chạy vào khách sạn ngày hôm qua, Quách Phàm.

Thế nhưng ngay khi tiếng gõ cửa truyền đến trong này, bài vị ở bên trên kệ kia đột nhiên nằm úp mặt xuống.

Cái bài vị này vẫn cứ tiếp tục duy trì tư thế này một hồi lâu mới ngẩng lên, dường như thứ này đang sợ hãi.

Ngay khi tiếng gõ cửa đi đến căn phòng số 13, vốn cánh cửa căn phòng này đang đóng đột nhiên mở ra. Cũng ngay lúc đó cánh cửa phòng số 31 cũng đồng thời mở ra.

Ánh đèn ở bên trong lập tức truyền ra ngoài khiến bóng tối ở trước cửa bị xua tan đi. Nhưng chuyện như vậy cũng không duy trì quá lâu. Chỉ một lát sau, hai cánh cửa của hai phòng liền nhanh chóng đóng lại.

Nguyền rủa vẫn tiếp tục truyền bá cùng vô số nguy hiểm đang ẩn giấu ở bên trong khách sạn. Không biết mọi chuyện có xảy ra đúng như dự tính của Dương Gian hay không. Hắn có lợi dụng cách thức giết người của quỷ gõ cửa để loại bỏ bớt mối nguy hiểm ở trong này hay không?

- Con ba.

- Qua lượt.

Dưới hiên nhà gần khách sạn Caesar, ba người Dương Gian, La Tố Nhất và Hùng Văn Văn đang nhàn rỗi đánh bài.

Hùng Văn Văn trợn mắt nhìn La Tố Nhất:

- Vậy cũng không đánh được? Chả biết bài của anh nát thế nào nữa.

- Cậu quản bài tôi làm chi. Không có bài thì làm sao mà đánh, tôi làm thế nào cho được.

La Tố Nhất nói.

- Đúng là phế vật, vô dụng như vậy.

Hùng Văn Văn khinh thường nói rồi đánh ra con tám.

- Chín.

Dương Gian bình tĩnh nói.

- Qua.

La Tố Nhất ngồi bệch dưới đất phất phất tay:

- Lại nói, hình như chúng ta nhàn nhã quá rồi. Sương mù bên kia lan ngày một rộng. Hơn nữa còn không ngừng hướng về phía này. Cứ tiếp tục như thế, không sớm thì muộn sẽ vượt qua 2km.

- Lúc này bên trong khách sạn là cạm bẫy giăng đầy. Ai vào sẽ chết, tôi không ngu tới mức dẫn đám người mới như các người cứng đầu chạy vào. Khả năng cao Phùng Toàn đã xong, Quách Phàm mất liên lạc. Biện pháp duy nhất là chờ nguy hiểm trong khách sạn giảm xuống mà thôi.

Dương Gian nghiêm túc nói.

- Tiếp tục nhìn thử đi, tôi tin rất nhanh sẽ có kết quả.

- Con K.

Hùng Văn Văn không để ý những gì Dương Gian nói mà nhìn chằm chằm mấy lá bài trong tay mình. Dường như việc thắng ván này còn quan trọng hơn sự kiện linh dị trước mắt.

- Nổ.

Dương Gian nói.

- CMN, anh có biết đánh bài không vậy. Tôi chỉ đi con K mà anh nổ lớn rồi.

Hùng Văn Văn nói.

Dương Gian đáp:

- Một lốc, ba con một, một con bốn, không có.

- Chờ chút, chờ chút, anh vô lại quá đấy. Thế này mà là đánh bài cái gì.

Hùng Văn Văn tức giận nói.

- Là bài của các người không mạnh thôi. Không tin thì nhìn kỹ lại đi.

Dương Gian lên tiếng.

Khuôn mặt La Tố Nhất tối sầm, ném sấp bài xuống:

- May mắn không chơi tiền thật. Bằng không chắc tôi thua tới phá sản luôn.

Hùng Văn Văn kiểm bài của La Tố Nhất xong thì kém chút là nhảy dựng lên:

- Một con bài mạnh cũng chẳng có. Cần tới anh là gì, đúng là vô dụng mà.

- Mau nhìn về phía khách sạn đi. Nó bắt đầu tối rồi.

Lúc này Lâm Lạc Mai cầm cái loa bên cạnh nói với đám người.

Tối rồi?

La Tố Nhất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía khách sạn.

Chẳng biết khi nào thì sương mù dày đặc dần hóa đen. Không, không phải sương mù hóa đen mà khung cảnh bên trong dần trở thành nên đen tối hơn. Xung quanh khách sạn như chìm dần vào bóng tối. Đồng thời khung cảnh bắt đầu mờ dần.

Không gian đen tối dường như cắn nuốt hết thảy.

- Ôi mẹ ơi. Đúng là đang tối dần lại, chẳng lẽ có con quỷ nào đó xông ra? Khách sạn này tà môn quá rồi.

Hùng Văn Văn giật nảy mình.

Là ngự quỷ nhân, họ hiểu biến háo này có ý nghĩa gì. Dù Hùng Văn Văn chỉ là một đứa bé mười tuổi đi nữa.

Dương Gian híp mắt thầm nghĩ:

"Quỷ gõ cửa đến rồi sao?

Tiếng gõ cửa được phát ra suốt nửa giờ. Toàn bộ người hay quỷ trong khách sạn đều nghe được. Quỷ gõ cửa không tới mới là lạ. Chỉ có điều Dương Gian hơi ngạc nhiên vì chẳng biết quỷ gõ cửa dùng phương thức gì để tiến vào khách sạn Caesar.

Là dựa vào quỷ vực để mở đường ư? Hay đơn giản vì lời nguyền ứng nghiệp nên nó đã tới.

- Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức tiến vào bên trong.

Dương Gian đứng lên khởi động thân thể một chút rồi nghiêm túc nói.

- Cái gì? Lúc này đi vào chẳng phải càng thêm nguy hiểm sao?

La Tố Nhất cả kinh nói.

- Không, đây là lúc an toàn nhất.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào nơi đang bị bóng tối bao phủ kia:

- Tôi vừa dẫn một con quỷ khác tới. Con quỷ này sẽ đem phần lớn những thứ nguy hiểm kia vào trong quỷ vực của nó. Dù là ở địa phương hay không gian nào đi nữa. Được rồi, tạm thời các người cứ hiểu như vậy đi.

- Đừng lãng phí thời gian. Đây là lần hành động cuối cùng, nhanh chân lên.

Quỷ vực của quỷ gõ cửa sẽ di chuyển, rất nhanh là biến mất thôi.