Hùng Văn Văn vội vàng gật đầu.
Dương Gian không nói thêm gì nữa mà quay đầu một mình đi vào sâu bên trong lớp sương mù.
Ngay khi Dương Gian sắp đi vào trong sương mù quỷ, hắn quay đầu và nói:
- Hai người các cậu không được nhân dịp tôi không có mặt ở đây để mà chạy trốn đâu đấy. Dù có chạy thì cũng phải chờ tôi chết rồi mới được chạy. Nếu không khi ra ngoài được tôi sẽ tìm hai người để tính sổ đó.
La Tố Nhất đổ mồ hôi lạnh. Hắn ta cười ngượng ngùng một tiếng nhưng không có đáp lại.
Hắn ta cũng không biết được mấy lời nói lúc nãy của hắn ta với Lâm Lạc Mai có bị Dương Gian nghe được hay không.
Sau khi cảnh cáo xong, Dương Gian quay đầu bước vào trong đám sương mù. Hắn vừa mới bước về phía trước được mấy bước thì cả người như bị lớp sương mù dày đặc kia nuốt chửng. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của đám người. Thế nhưng những đường viền kiến trúc bên trong tòa khách sạn vẫn hiện rõ trong tầm mắt của bọn họ. Còn bóng lưng của Dương Gian nằm ngay trước mặt thì lại biến mất. Lớp sương mù này khiến cho người ta cảm giác được một sự quỷ dị khó mà tưởng tượng nổi. Việc dừng bước ở phía trước đám sương mù quỷ này lúc nãy của đám người là hoàn toàn chính xác.
Bên trong khu vực thuộc về đám sương mù quỷ kia, Dương Gian đã bị lạc đường. Hắn không thấy được trước sau, trái phải, đồng thời không nghe được bất cứ động tĩnh nào, xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Lúc trước, ngay khi ở bên ngoài khu vực bị sương mù bao phủ, hắn vẫn còn có thể nhìn thấy phương hướng đại khái của khách sạn. Thế nhưng ngay khi đi vào bên trong hắn lại phát hiện ra không có bất cứ hình bóng nào của khách sạn kia nữa. Trước mắt hắn là một mảng không gian mờ mịt, tối tăm. Đồng thời, xung quanh có những luồng khí lạnh lẽo không ngừng xâm nhập vào bên trong người của hắn, khiến hắn phát rét và cảm thấy không được tự nhiên.
Trong lòng Dương Gian cũng đoán ra được đại khái về lớp sương mù này.
"Bên trong phạm vi bao phủ của lớp sương mù dày đặc này cũng tương tự như quỷ vực vậy. Nếu một người bình thường mà không cẩn thận đi vào trong chắc chắn sẽ bị lạc đường. Trừ phi có chuyện đặc thù nào đó xảy ra, nếu không người kia chắc chắn sẽ không bao giờ đi ra khỏi lớp sương mù dày đặc này được."
Hình thái của quỷ vực có rất nhiều loại, quỷ vực của Dương Gian là ánh sáng màu đỏ được tỏa ra từ mắt quỷ. Còn quỷ vực của quỷ chết đói là một lớp sương mù màu xanh đen bao phủ khắp toàn bộ thành phố. Quỷ vực ở chỗ này chính là một lớp sương mù dày đặc. Bất kể là hình dạn nào thì quỷ vực đều có một đặc điểm chung, nó sẽ phong tỏa một khu vực nào đó và biến khu vực đó thành một không gian linh dị.
Ngoại trừ cái này ra còn có một điểm chung cơ bản nữa, đương nhiên không thể nào coi thường cái chung cơ bản này được. Chính là ở bên trong quỷ vực nhất định phải có một con quỷ.
Nói cách khác, con quỷ của lớp sương mù này đang ẩn giấu ở bên trong lớp sương mù dày đặc, là một con quỷ mà hắn nghĩ là nó đã khôi phục hoàn toàn rồi.
Dương Gian không có khinh thường nó, cũng chẳng muốn dông dài. Hắn lập tức mở mắt quỷ ra và sau đó là quỷ vực của chính hắn.
Giữa quỷ vực cùng quỷ vực sẽ có một sự bài xích lẫn nhau. Ít nhất là dựa theo những gì mà Dương Gian đã trải qua thì hắn chưa bao giờ chứng kiến thấy sự dung hợp của hai quỷ vực.
Mắt quỷ của hắn tỏa ra ánh sáng đỏ khiến cho lớp sương mù ở xung quanh bị xua tan đi một ít. Tạo thành một phạm vi không gian thuộc về bản thân hắn khống chế.
Phạm vi này không hề lớn, chỉ rộng khoảng ba mét mà thôi. Và đương nhiên đây là do quỷ vực của hắn đã bị áp chế.
Tuy nhiên, chẳng qua đây chỉ là loại quỷ vực phổ thông, quỷ vực tầng thứ nhất. Dương Gian trực tiếp mở ra con mắt quỷ thứ hai, hắn không cần chồng hai con mắt quỷ vào với nhau. Vì hiện tại hắn chỉ cần dùng hai con mắt quỷ để tăng cường lực lượng cho quỷ vực tầng thứ nhất để quan sát rõ ràng tình hình xung quanh là được.
Hai con mắt quỷ vừa được mở ra, phạm vi bao phủ của quỷ vực đã mở rộng thành 10 mét. Tầm mắt của hắn cũng trở nên rõ ràng hơn ở trong lớp sương mù dày đặc này.
- Ai đó?
Ngay khi hắn vừa mở con mắt quỷ ở sau đầu ra, trong tầm mắt của mắt quỷ lập tức xuất hiện một thứ. Đáy lòng hắn trầm xuống, vội vàng dừng chân lại rồi quay đầu và nhìn chằm chằm vào vị trí sương mù dày đặc cách đó không xa.
Bên trong khu vực bị sương mù bao phủ dày đặc kia có một bóng người đang đứng sừng sững ở đó, không hề nhúc nhích. Toàn bộ những đặc điểm nhận dạng như dung mạo, dáng người đều đã bị lớp sương mù dày đặc che mất. Cho nên Dương Gian không thể biết đây là người hay quỷ.
Nhưng hắn có thể khẳng định được một điều là chắc chắn thứ này đã đi theo hắn kể từ khi hắn vừa mới bước vào bên trong lớp sương mù này được một lúc. Nếu không phải là tình cờ con mắt quỷ đằng sau ót của hắn phát hiện ra được thì chắc Dương Gian không thể nào phát hiện ra có thứ đi theo mình.
"Có nên xử lý thứ này trước không?"
Dương Gian lập tức lôi cây quỷ nến ra. Bất kể thứ kia là người hay quỷ thì hắn cũng định chuẩn bị nhốt nó lại xong rồi tính.
Thế nhưng ngay khi hắn vừa mới định hành động thì trong tầm mắt của mắt quỷ, cái bóng đứng trong khu vực sương mù bao phủ dày đặc kia đột nhiên mờ đi rồi phiêu động theo lớp sương mù mờ mịt ở xung quanh và biến mất tăm mất tích.
Dường như thứ này đã cách xa Dương Gian rồi, hoặc cũng có thể nó đã hóa thành sương mù. Không chừng một lúc nào đó lại đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị ở bên người của hắn.
"Đi rồi sao... Nhưng vậy cũng tốt, với tình hình hiện tại thì mình không nên lãng phí thời gian cùng tài nguyên ở những con quỷ khác.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn không có ra tay ngăn cản thứ kia. Chỉ cần nó không tập kích hắn, thì dù là con quỷ kia đi ngang qua bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ không để ý đến. Bởi vì mục tiêu của hắn không phải là bọn chúng. Nếu hắn sửa đổi mục tiêu một cách tùy tiện thì mọi chuyện sẽ càng bết bát hơn mà thôi.
"Đi vào khách sạn thôi."
Dương Gian càng tỏ ra cẩn thận hơn nữa. Hắn tiếp tục duy trì phạm vi bao phủ 10 mét của quỷ vực. Đồng thời hai con mắt quỷ chăm chú nhìn xung quanh, đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ. Hơn nữa hiện tại trong tay hắn vẫn còn có quỷ nến, xác xuất sinh tồn của hắn là rất cao. Chỉ cần không đụng phải mấy thứ vô giải hay là cục diện phải chết thì Dương Gian tự tin bản thân sẽ có thể chống đỡ được một chút đối với bất cứ chuyện linh dị nào.