Khủng Bố Sống Lại

Chương 609: Bên Trong Sương Mù




Giờ phút này bốn người Dương Gian, Hùng Văn Văn, La Tố Nhất, Lâm Lạc Mai đang đứng bên cạnh đám sương mù bao phủ toàn bộ khách sạn Caesar. Bọn họ không lựa chọn phương án rút lui, đồng thời cũng không thể nào trực tiếp xông vào trong đó được.

Ở thời điểm hiện tại, bất cứ hành động lỗ mãng nào đều có thể chết người.

Lần hành động này, Dương Gian muốn truy cầu sự hoàn mỹ để chuyện này có được một cái kết thúc mỹ mãn. Thế nhưng lượng tài nguyên có thể điều động trong tay của hắn không nhiều. Nếu một lần không thành công thì lần sau sẽ không thể nào chu toàn như lần trước được.

La Tố Nhất đứng tại chỗ nhìn thấy Dương Gian đứng ở cách đó không xa đang trầm ngâm thì trong lòng xuất hiện một dự cảm xấu.

- Xem ra lần này chúng ta đều đã lành ít dữ nhiều rồi. Ngay cả Dương Gian cũng phải cẩn thận như vậy là đủ thấy được mức độ nguy hiểm như thế nào. Nếu không phải lần này không có cách nào thì dù có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không đến cái chỗ quỷ quái này.

Lâm Lạc Mai không nói bất cứ câu gì. Cô chỉ nhìn qua La Tố Nhất một chút, trong mắt hiện lên rõ vẻ bất an cùng sợ hãi. Cô ta có dự cảm, rất có thể bản thân sẽ chết ở trong chỗ này. Trước đó cô không có cảm giác mãnh liệt như vậy nhưng càng tới gần thì loại cảm giác sợ hãi này càng hiện rõ.

La Tố Nhất thấy được sự bất an của Lâm Lạc Mai nên vội vàng an ủi.

- Cô không cần phải sợ hãi đâu. Nếu thực không được nữa thì chúng ta tìm một cơ hội nào đó lẻn chạy thoát khỏi đây. Hơn nữa nhìn tình hình như thế này, tôi cảm thấy chưa chắc Dương Gian đã hành động đâu.

Tuy nhiên lời an ủi kia của hắn ta có tác dụng hay không thì không có một ai biết.

Hùng Văn Văn kéo ống tay áo của Dương Gian và giật giật mấy cái, đồng thời khuôn mặt tỏ ra vẻ đáng thương.

- Nếu như anh không nắm chắc thì bỏ qua đi. Ngày mai tôi còn phải về nhà nữa. Mẹ tôi chỉ cho phép tôi đi ra ngoài chơi ba ngày thôi, nếu tôi về trễ chắc chắn sẽ bị mẹ mắng.

Dương Gian không có trả lời nói mà đứng yên cau mày, hắn cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn.

Sự xuất hiện của sương mù quỷ tương đương với việc Phùng Toàn rất có thể đã bị thất bại ở bên trong khách sạn. Hiện tại trong lòng hắn không thể nào hiểu rõ được rốt cục bên trong này có bao nhiêu quỷ. Ngoài ra, nếu Phùng Toàn đã xảy ra chuyện thì việc Quách Phàm có còn an ổn hay không đó là điều khó nói... Suy luận chuyện này theo tình huống bết bát nhất, số lượng quỷ bên trong này đã đạt đến một con số kinh người.

Đồng thời nếu muốn xác định được vị trí của Triệu Lỗi và tìm ra ngọn nguồn của con quỷ có thể thay đổi trí nhớ trong hoàn cảnh thế này, việc hắn phải trả một cái giá cực kỳ thảm trọng là điều hiển nhiên. Thậm chỉ khả năng bốn người đi vào trong đó rồi chết sạch ở bên trong cũng không phải là không thể xảy ra.

Nhưng với sự xuất hiện của sương mù quỷ cùng công tác phong tỏa toàn bộ đường xung quanh cũng tạo ra cho Dương Gian một khoảng không gian để chuẩn bị. Chí ít hắn sẽ không cần phải lo lắng chuyện linh dị sẽ lan rộng ra ngoài, gây thành một trận tai nạn ở trong thành phố Trung Sơn.

Dương Gian híp mắt nhìn chằm chằm về phía tòa khách sạn ở phía trước đang nằm che giấu bên trong lớp sương mù.

- Vào những thời khắc phi thường, cần phải sử dụng những phương pháp đặc biệt. Nếu chỉ đơn thuần dựa vào việc bốn người chúng ta đi vào đó để xử lý chuyện này thì chẳng khác gì tự sát. Đó là việc làm của mấy kẻ ngu xuẩn, tôi sẽ không làm vậy. Hiện tại khách sạn đã tạo thành một khu vực đồng nhất, bên ngoài nhìn thì thấy nó rất yên bình nhưng nếu thật sự đi sâu vào bên trong, tôi dám chắc chắn rằng chúng ta sẽ khó mà sống sót để đi ra ngoài được. Hơn nữa tôi nghĩ toàn bộ tất cả những thứ này đã nằm trong dự liệu của con quỷ kia. Thậm chí đây là một trong những thủ đoạn nó dùng để đối phó với tôi.

Hắn cảm thấy đây là một cái bẫy cực kỳ to mà con quỷ kia thiết lập ra để đón chào hắn. Nếu không, chỉ là một chuyện linh dị đơn thuần thì sao biến thành bộ dạng phức tạp như vậy được. Đồng thời nếu muốn phá được cục diện hiện tại, việc dựa vào năng lực của bản thân hắn là chuyện không thể nào. Bởi vì thân phận của hắn đang là một con mồi, một khi con mồi sa vào lưới thì làm sao mà tự gỡ được, không tự gỡ được thì có nghĩa hắn sẽ mắc kẹt và chết bên trong. Cho nên hắn cần phải có một cỗ ngoại lực nào đó giúp hắn gỡ lưới. Mà thứ có thể đối phó được với quỷ thì cũng chỉ có mỗi quỷ thôi.

Đây chính là những lời nhắc nhở mà Chu Chính đã nói cho hắn biết từ khi bắt đầu tiếp xúc với chuyện linh dị. Đồng thời đó cũng là kinh nghiệm được lưu truyền từ lâu trong giới ngự quỷ nhân. Dương Gian cảm thấy hiện tại hắn cần phải mời được một sự trợ giúp từ bên ngoài. Bằng không, hắn chắc chắn sẽ phải buông tha cho nhiệm vụ lần này. Hắn đột nhiên nghĩ đến một biện pháp tương đối ổn thỏa.

- Mấy người đi ra bên ngoài đường dây cảnh giới kia để chờ tôi. Tôi cần phải tự mình đi vào bên trong đó trước để chuẩn bị một chút nhằm hạ thấp mức độ nguy hiểm của khách sạn. Nếu tất cả mọi chuyện tiến triển một cách thuận lợi, khi đó chúng ta sẽ cùng nhau hành động.

La Tố Nhất nhanh chóng hỏi:

- Nếu mọi chuyện tiến triển không được thuận lợi thì sao?

Dương Gian nói:

- Thế thì hủy bỏ lần hành động này, cậu cho rằng tôi là người lỗ mãng, đi làm mấy chuyện mà bản thân không nắm chắc hay sao? Mấy người sợ chết nhưng tôi có muốn chôn thây ở đây đâu.

La Tố Nhất thở phào một hơi.

- Nếu vậy thì tốt.

Hắn ta sợ là Dương Gian sẽ mang theo mấy người bọn họ vọt thẳng vào bên trong.

Dương Gian nghiêm túc dặn dò bọn họ.

- Được rồi, mọi việc cứ quyết định như vậy. Hùng Văn Văn, trước tiên cậu cùng bọn họ đi khỏi đây và đứng chờ ở ngoài đường giây cảnh giới. Bất cứ chuyện gì xảy ra mấy người cũng không được đi vào bên trong khách sạn. Cho dù có nghe dược tiếng cầu cứu của tôi cũng không được tới, nhớ chưa?