* Rất cám ơn bạn tkay đã đề cử truyện. Đề cử của bạn là độc lực rất lớn cho bọn mình. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Tám giờ sáng, Dương Gian xuất phát đúng giờ.
Ngày đầu tiên cũng không tệ lắm, lần hành động tiếp theo nhanh chóng được tiến hành. Chuyện linh dị vẫn chưa kết thúc, càng kéo dài thì ảnh hưởng càng lớn, không chỉ với thành phố Trung Sơn mà còn với chính Dương Gian nữa.
Đường phố gần đó đã bị phong tỏa rồi. Xe hơi một đường thông suốt chạy về phía khách sạn Caesar.
- Hành động lần này anh nắm chắc mấy phần.
La Tố Nhất một mực im lặng không nhịn được hỏi thăm.
- Vấn đề này tôi không cách nào trả lời anh. Trong chuyện linh dị thì tình huống gì cũng có thể xảy ra. Bên trong khách sạn rất phức tạp, thứ cần giải quyết không chỉ có một con quỷ thôi đâu. Vật kia lựa chọn tôi đều có nguyên nhân cả, bất quá các người không cần sợ. Khi gặp nguy chỉ cần hai người không làm loạn, tôi sẽ dẫn các người an toàn ra ngoài.
Dương Gian lái xe, bình tĩnh nói.
Trông hắn không hề khẩn trương hay sợ hãi tí nào. Đây là do trải qua nhiều sự kiện linh dị mà thành.
Dưới một vài tình huống, loại trấn định này sẽ khiến người khác yên tâm. Họ sẽ cảm thấy chỉ cần có hắn thì hết thảy đều không thành vấn đề.
- Nếu thật sự gặp nguy hiểm, anh có thể cứu cô ấy trước không?
La Tố Nhất thoáng nhìn về phía Lâm Lạc Mai đang im lặng.
Lâm Lạc Mai khoảng chừng hai mươi, vốn phải là cô gái rực rỡ như ánh mặt trời. Nhưng vì trở thành ngự quỷ nhân là lộ ra vẻ âm trầm lạnh lùng, không khỏi khiến người khác nhìn vào nghĩ cô nàng có vấn đề về thần kinh.
Dương Gian trả lời:
- Nói về ưu tiên thì Hùng Văn Văn quan trọng hơn. Nếu tôi phải lựa chọn, tôi chỉ có thể cứu người có thể cứu được. Bất quá các người không cần bi quan. Vật kia cũng không nguy hiểm như tưởng tượng đâu. Dù sao chúng ta cũng là người bình thường, không yếu ớt như vậy. Anh cũng phải tự tin lên chứ. Mấy chuyện này nên đối mặt sớm mới tốt.
Nghe vậy khóe miệng La Tố Nhất có chút co rút. Cậu tự tin như thế là vì cậu từng giải quyết được chuyện linh dị cấp S, là cảnh sát mắt quỷ. Còn anh ta chỉ là một đầu cá ướp muối mà thôi, sao có thể không chột dạ cho được.
- Hèn nhát. Tôi còn không sợ thì mấy người lớn các anh sợ cái gì. Có chết cũng đau chết một mình.
Vẻ mặt Hùng Văn Văn khinh thường nói, thằng bé cảm thấy La Tố Nhất rất ngốc.
Dương Gian lại im lặng. Hắn biết lần hành độn này đã vận dụng tất cả tài nguyên. Một khi thất bại, tình huống sẽ chuyển xấu khó lường. Vì thế họ nhất định phải thành công.
Vì vô luận là Hùng Văn Văn hay Lâm Lạc Mai, đoán chừng cũng chẳng chịu được dày vò. Nhất là Hùng Văn Văn, số lần sử dụng năng lực của thằng bé rất quý. Nếu không sử dụng đúng lúc sẽ cực kỳ lãng phí.
- Này, Dương Gian, anh có thấy nó khác với hôm qua không?
Khi xe gần tới khách sạn, Hùng Văn Văn ngồi ở ghế phục mở to hai mắt lay lay cánh tay Dương Gian.
- Sao thế?
Hai người ngồi đằng sau xe cũng nhìn ra ngoài.
Khách sạn Caesar vẫn như cũ, vị trí và trạng thái cũng không khác gì trước. Duy chỉ có một chỗ là… khách sạn bị sương mù che phủ.
Sương mù nồng đậm bọc kín toàn bộ khách sạn, từ xưa nhìn lại chỉ thấy hình dáng Caesar và cửa sổ chứ không thấy được chi tiết.
- Lạ thật, các người không phát hiện khách sạn đã bị sương mù bao vây à. Bên ngoài khách sạn vẫn bình thường như trước.
Sắc mặt La Tố Nhất trở nên khó coi hơn:
- Đây là dấu hiệu không tốt. Nếu chúng ta tùy tiện tiến vào thì khả năng cao sẽ gặp nguy hiểm.
- Không nguy hiểm thì việc gì tôi phải dẫn mấy người tới?
Dương Gian cũng thấy sương mù xuyên qua ô cửa sổ. Dù sao nó bày rõ ra trước mắt thế kia, không muốn phát hiện cũng khó. Có điều Dương Gian càng thêm để ý hơn. Vì bên trong hồ sơ của Phùng Toàn có ghi danh hiệu của hắn là quỷ sương mù, quỷ sương mù Phùng Toàn.
Ở sự kiện của thôn quỷ, Phùng Toàn vẫn chưa dùng tới năng lực của hắn quá độ. Sương mù chỉ bao phủ một gian phòng mà thôi.
Hiện tại sương mù lại phủ lắp toàn bộ khách sạn. Đây không phải điều mà ngự quỷ nhân không chế hai lệ qủy như Phùng Toàn có thể làm được.
- Chẳng lẽ Phùng Toàn đã chết, quỷ sương mù khôi phục?
Dương Gian nhíu mày, nhanh chóng phanh xe dừng lại trước khách sạn Caesar.
Khoảng cách rất gần khiến hắn nhận ra lớp sương mù trước mặt không giống sương mù bình thường.
Sương mù bình thường được ngưng tụ từ hơi nước. Mà loại sương mù này lại âm lãnh nặng nề vô cùng. Không gian bên trong tối tăm mờ mịt, chẳng như sương trắng thuần túy bên ngoài. Ánh mắt và thính giác đều bị hạn chế rất nhiều, phảng phất như bị sương mù che lấp.
Đừng nói việc nghe và nhìn, ngay cả định vị phương hướng cũng khó lòng làm được.
- Dương Gian, anh tới rồi.
Giờ phút này Trương Cao vội vã đi ra. Ánh mắt hắn vằn lên tia mắt, hiển nhiên cả đêm không ngủ.
- Trước mắt tình huống như thế nào?
Dương Gian mở miệng hỏi.
Dù tối qua hắn rời đi vẫn chưa quay lại nhưng người giám sát xung quanh không chút lơi lỏng, chỉ là chẳng ai dám vào đó thôi.
- Đại khái là vào tối hôm qua lúc một giờ bốn mươi phút, đột nhiên bên trong khách sạn phát ra tiếng người cầu cứu. Đây là ghi âm lại, tiếng kêu phát ra khoảng hai tiếng đồng hồ rồi ngừng. Sai đó ánh đèn của tầng hai, ba, bốn đột nhiên được bật sáng. Một bóng người đứng nhìn chúng tôi từ cửa sổ, tình huống lại kéo dài thêm hai giờ nữa.
- Thời điểm bốn giờ sáng bên trong khách sạn xuất hiện sương mù như cậu thấy. Đúng là một trận sương mù quỷ dị, cấp trên đã ra lệnh cho chúng tôi rút tới ranh giới thứ hai, đồng thời nâng cao khoảng cách phong tỏa. Trước đó có người đi đường phát hiện ra bất thường. Đường phố gần đây cũng được di tản. Người ở tiểu khu xung quanh khẩn cấp lùi đi.
- Một giờ bốn mươi phút sáng truyền ra tiếng kêu cứu?
Dương Gian suy nghĩ một chút.
Đây là lúc Tần Mị Nhu thông báo hắn tới cứu viện. Dù thời gian có chút sai xót nhưng chênh lệch không bao nhiêu.
Bất quá Dương Gian cự tuyệt.
Theo kinh nghiệm cho thấy tối hôm qua là một cái bẫy, vì thế hắn chẳng màng.
Sương mù xuất hiện từ bốn giờ sáng tới hiện tại. Từ đó tới giờ từng biến mất, đồng thời sương mù có xu thế lan rộng. Dựa vào tốc độ khuếch tán hẳn chỉ cần 24 giờ có thể vượt qua hơn 2 km. Nếu thế sợ rằng vô pháp giải quyết, chỉ sợ phạm vi sẽ ngày càng tăng lên.
Trương Cao nhanh chóng lấy một phần báo cáo ra. Đây là hắn tổng kết lại rồi nói rõ cho Dương Gian biết.
- Tôi đã biết, chuyện này cứ để tôi xử lý. Nếu lần này tôi không giải quyết được, các người nên chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất đi.
Dương Gian ngẩng đầu nhìn sương mù dày đặc trong khách sạn Caesar, hết sức chăm chú nói.
Sự kiện lần này không tính là gì, có điều hợp lại đã tạo nên phiền phức khiến hắn cực kỳ đau đầu.
Mặt quỷ bị đoạt khiến Dương Gian càng thêm bị động. Nếu quỷ sương mù lại khôi phục thì phiền thoái càng lớn.
- Được rồi, hết thảy đều nhờ cậu.
Sau khi đọc xong báo cáo, Trương Cao cũng không dừng lại. Hắn trịnh trọng dẫn theo hai cảnh vệ rút lui, xem như làm tròn cương vị rồi.
- Dương Gian, chuyện này hỏng bét rồi. Tôi biết anh có bản lĩnh nhưng tình huống này một mình cậu gánh không nổi đâu. Chúng ta rút lui đi, bằng không rất có thể sẽ toi cả lũ đấy.
La Tố Nhất đánh trống lui quân.
Hắn cảm thấy quyết sách trước đó của mình rất đúng. Bản thân nên rời khỏi Trung Sơn thật sớm, một khi bị cuốn vào thì mạng cũng chẳng còn.
Dương Gian đứng trước khách sạn lâm vào trầm tư, nhìn không chớp mắt.
Tình huống này không nằm trong kế hoạch của hắn, sương mù khiến hắn không thể không cẩn thận.
Về phần rút lui thì Dương Gian không nghĩ tới.