Nghe được yêu cầu vô lý đến từ Dương Gian, sắc mặt La Tố Nhất lập tức trầm xuống. Mà Lâm Lạc Mai cũng có chút kinh nghi bất định nhìn hắn.
Không cần người, chỉ cần quỷ?
Loại yêu cầu này thật sự rất đặc biệt, có điều nếu cẩn thận suy nghĩ một phen sẽ khiến người khác âm thầm sợ hãi.
Hẳn Dương Gian có ý muốn cưỡng ép và cướp lấy con quỷ của Lâm Lạc Mai. Hay nói cách khác là trực toát tước đoạt nó?
Vô luận là cách nào thì cũng khó lòng đảm bảo được an toàn của Lâm Lạc Mai.
- Dương Gian, lời này của cậu có phải hơi quá đáng không? Dù chúng tôi không phải đối thủ của cậu nhưng vẫn là thành viên của Diễn đàn linh dị. Nếu đụng vào chỉ sợ cậu khó lòng mà kết thúc.
Giờ lúc này La Tố Nhất kiên trì nói ra vài câu ngoan độc. Bất quá lực lượng không đủ, vào tai Dương Gian lại có chút hữu khí vô lực.
- Đúng đấy, có năng lực thì cậu tự đi mà giải quyết. Đưng ở đây ức hiếp một cô gái.
Hoàng Phi cũng lấy hết dũng khí để nói.
Nói là vậy, có điều trong lòng bọn họ vẫn chột dạ. Vì họ tự hiểu nếu Dương Gian thật sự muốn ra tay thì cả ba khó lòng mà còn sống rời khỏi căn nhà này.
- Các người không cần khích tôi. Tôi không giống mấy thiếu niên trong lòng lúc nào cũng đầy nhiệt huyết.
Dương Gian quét mắt nhìn chúng một chút:
- Để giải quyết sự kiện linh dị lần này, tôi sẽ dùng đủ mọi tài nguyên trong tay. Dù là sư tử vồ thỏ tôi cũng tuyệt không khinh thường. Huống hồ chỉ là mấy thứ không thể so sánh với thỏ, tôi cũng chưa trở thành sư tử đâu.
- Vì thế các người không muốn cũng phải muốn, không giúp cũng phải giúp. Nếu cự tuyeejr thì không cần nói chuyện với tôi. Cứ nói với họ đi.
Nói xong Dương Gian đặt điện thoại vệ tinh lên bàn trà.
Quá trình nói chuyện đều công khai, đám người bên phía tổng bộ đều nghe rõ.
Giờ phút này, âm thanh tức giận truyền ra từ điện thoại, là giọng của Triệu Kiến Quốc:
- La Tố Nhất, tôi không quản các người có phải thành viên của Diễn đàn linh dị hay không. Mặc kệ mấy người có chịu giúp không, đã là người của Trung Sơn và Châu Á thì phải phục tùng khi được điều động. Huống chi chúng tôi tìm các người là vì giúp đỡ huyện lần này. Hiện tại các người lại qua loa cho xong như thế?
- Hiện tại các ngươi không biết một đên có bao nhiêu người phải hi sinh đúng không? Tổng bộ cực kỳ hài lòng về phương án lần này của Dương Gian. Nếu các người không chịu hỗ trợ, tôi lập tức đề nghị tổng bộ phê chuẩn cho Dương Gian dùng biện pháp đặc biệt để xử lý. Hết thảy hậu quả đều có thể bỏ qua. Tôi nói xong rồi, còn lại xem Dương Gian sẽ làm gì thôi. Bên tổng bộ không có yêu cầu gì nhiều, chỉ hi vọng các người hỗ trợ cho sự kiện lần này của thành phố Trung Sơn.
"CMN."
Nghe được tiếng của Triệu Kiến Quốc, La Nhất Tố không nhịn được mà thầm mắng một câu.
Dương Gian chỉ bình tĩnh tắt điện thoại đi rồi nói:
- Có đôi khi làm việc cho tổng bộ cũng tốt. Ít nhất họ sẽ phối hợp hành động mà không cần lý do. Thậm chí còn chẳng cần xin phép, chỉ gọi thông báo một tiếng là xong. Các người cũng nghe Triệu Kiến Quốc nói gì rồi đấy.
- Nếu không đồng ý giúp đỡ, tôi có thể đàng hoàng giải quyết các người. Dù sao phần lớn ngự quỷ nhân dân gian đều là mối hiểm họa tiềm ẩn. Không ai biết trước khi nào sẽ bộc phát, trước khi nó bộc phát thì tranh thủ xử lý cũng tốt.
- Nhân vật như cậu bỏ sức làm việc cho tổng bộ có đáng giá không?
La Tố Nhất cố kiềm nén rồi nói tiếp:
- Với năng lực như cậu thì đi đâu cũng sẽ nhận được đãi ngộ cực cao. Sao phải chủ độn đi giải quyết mấy chuyện linh dị làm gì.
Dương Gian nghiêm túc suy tư một chút rồi nói:
- Từ lúc trở thành ngự quỷ nhân, tôi đã không thể tự chọn con đường cho mình. Đây là đường một chiều. Cái gì mà khống chế lệ quỷ sẽ mạnh hơn chứ, thật ra bản thân luôn phải đối đầu với nguy hiểm, trốn tránh thần chết.
- Có điều vĩnh viễn chúng ta sẽ không thế nào trốn được. Các người nhìn đi, hẳn các người trở thành ngự quỷ nhân còn lâu hơn tôi? Bất quá các người chẳng khác nào ba con chuột đồng trốn đông chạy tây. Ngay cả việc lệ quỷ khôi phục cũng chẳng có cách giải quyết, tiếp tục như thế các người chỉ có một con đường chết mà thôi.
- Đương nhiên, tôi không nói các người sai. Dù sao được hưởng thụ trước khi chết cũng là một chuyện xa xỉ. Có điều tôi sẽ không lựa chọn là thế, đó chính là lý do tôi xuất hiện tại chỗ này.
- Như vật, Lâm Lạc Mai, cô có nguyện ý đi với tôi không?
Nói xong, Dương Gian không đợi La Tố Nhất lên tiếng mà trực tiếp nhìn về phía Lâm Lạc Mai.
Sắc mặt cô nàng không ngừng biến hóa. Ánh mắt Lâm Lạc Mang hoang mang hướng về phía La Tố Nhất nhưng không nhận được câu trả lời. La Tố Nhất không biết nên trả lời Dương Gian thế nào cho phải. Hắn nhìn Hoàng Phi, Hoàng Phi cũng im lặng.
Lần này Dương Gian không chỉ cường thế tới cầu hỗ trợ, mà phía sau còn có sự hậu thuẫn của tổng bộ.
Nếu họ không đáp ứng, hôm nay họ sẽ bị tiêu diệt mà chẳng có ai tới cứu. Càng không ai dám trở mặt cùng tổng bộ.
Trước sự kiện linh dị, tổng bộ tuyệt đối không lùi dù một bước. Bất kỳ sự rút lui, từ chối nào đều không được cho phép.
Từ khi Dương Gian xuất hiện thì mọi chuyện đã được định sẵn.
- Được, tôi đi theo cậu.
Lâm Lạc Mai không mỏe miệng mà dùng cái loa của mình để trả lời.
Bất quá dựa vào sự khủng hoảng và bất an trên mặt cô. Hẳn Lâm Lạc Mai cũng hiểu, một khi bị cuốn và sự kiện linh dị lần này, khả năng cao cô ta sẽ chẳng thể trở lại. Ngay cả Dương Gian cũng bó tay mà cầu chi viện cơ mà.
- Rất tốt, chúng ta đi thôi. Nếu chuyện này được giải quyết ổn thỏa, cô vẫn còn sống thì tôi sẽ không bạc đãi cô.
Dương Giand dứng lên, hắn muốn xuất pahst ngay mà chẳng để đêm dài lắm mộng, đợi mọi chuyện chuyển xấu.
Lâm Lạc Mai yên lặng đi tới, chuẩn bị rời đi cùng Dương Gian.
- Chờ, chờ một chút.
Lúc này La Tố Nhất cắn răng mở miệng nói:
- Tôi cũng đi.
- Tôi không cần anh hỗ trợ.
Dương Gian nói một cách cứng nhắc.
La Tố Nhất nói:
- Tôi không nói sẽ hỗ trợ cậu. Tôi muốn đi theo bảo vệ cô ấy, cô ấy là đồng đội của tôi. Tôi không thể trơ mắt nhìn đồng đội của mình đi vào chỗ chết. Tôi hiểu chuyện lần này rất đặc biệt. Bằng không cậu cũng chẳng xuất hiện tại chủ này. Có lẽ cậu không cần tôi hỗ trợ nhưng cô ấy lại khác.
Lâm Lạc Mai chỉ khống chế được một con quỷ. Một khi bị thập kích, khả năng lệ quỷ khôi phục cực kỳ cao. Nếu có người bảo vệ thì tỷ lệ sống sót sẽ lớn hơn.
Dương Gian suy nghĩ một chút:
- Nếu vậy tôi cũng không cản. Có điều điều kiện tiên quyết là anh có năng lực bảo vệ cô ấy. Không nên vì anh không đủ mạnh mà hại chết Lâm Lạc Mai.
La Tố Nhất hiểu rõ ý tứ của Dương Gian. Một khi hắn đi theo, Dương Gian sẽ không chú tâm bảo vệ Dương Gian nữa, hắn sẽ phụ trách việc này.
- Anh yên tâm, về điểm này tôi vẫn tự tin.
La Tố Nhất nói một cách chân thành.
- Vậy là tốt rồi.
Dương Gian nhẹ gật đầu.
Lúc này Hoàng Phi mới lên tiếng:
- Nếu hai người đều đi thì tôi cũng đi. Ba chúng ta cùng nhau làm việc sẽ nâng cao khả năng thành công.
- Không được, Hoàng Phi, anh cứ đợi ở chỗ này. Tôi đi là được rồi, nếu chúng ta xảy ra chuyện thì ít nhất vẫn có anh sống sót.
La Tố Nhất lập tức cự tuyệt.
- Đưng quên ước định lúc trước của chúng ta. Dù sao một trong ba cũng phải có một người còn sống.
Dương Gian nhìn Hoàng Phi một chút rồi trực tiếp dùng quỷ vực kéo theo La Tố Nhất và Lâm Lạc Mai cùng nhau rời đi. Hắn không muốn phí thời gian nữa.
Mở mắt ra, ba người họ đã tới trung tâm được thiết lập lâm thời*.
- Hai người nghỉ ngơi trước đi, sáng mai bắt dầu hành động. Nhớ kỹ, từ đây tới lúc đấy thì tốt nhất các người không nên tiếp cận với bất kỳ người nào. Con quỷ kia có thể lén lút thay đổi ký ức của người khác. Đã có không ít người trở thành quỷ nô. Hiện tại trừ tôi ra, các người đừng tin bất kỳ ai khác. Này cũng vì an toàn của hai người mà thôi.
Dương Gian nhắc nhở một câu trước khi quay về lều nghỉ ngơi.
Ngay lập tức có nhân viên công tác an bài Lâm Lạc Mai và La Tố Nhất tới chỗ nghỉ.
Chuyến đi này xem như tiến hành thuận lợi, hắn bắt đầu tiến hành phương án hành động tiếp theo.
Mà vào lúc hai ba giờ sáng trong phòng bệnh đặc biệt số ba của bệnh bệnh. Căn phòng này có cảnh vệ canh giữ hai mươi bốn trên bảy cùng nhân viên y tế luân phiên chăm sóc.
Đồng Thiến vẫn luôn hôm mê bất tỉnh nằm trong giường bệnh. Dựa vào lần chẩn đoán kỳ trước của bác sĩ, nếu không có kỳ tích xảy ra thì đoán chừng suốt đời cô ta sẽ nằm liệt trên giường bệnh.
Vậy mà hiện thực lại khác hoàn toàn. Không biết từ lúc nào mà Đồng Thiến mở to hai mắt. Đôi mắt cô ta trống rỗng vô thần nhìn trừng trừng trần nhà. Mí mắt không nháy lấy một cái, trông quỷ dị vô cùng.
Loại trạng thái này duy trì không bao lâu thì khóe miệng Đồng Thiến cong lên, tạo thành một nụ cười nghề nghiệp. Nụ cười này cứng nhắc vô cùng, không hề có tí xíu tình cảm nào. Phối hợp với cặp mắt trống trỗng trông chả khác nào khuôn mặt cười phía sau đầu cô.
Mà không một ai biết được tình trạng này của Đồng Thiến, càng chẳng có người nào phát hiện ra cả.