Khủng Bố Sống Lại

Chương 606: Khách Nhân




La Tố Nhất cho cô ta một ánh mắt khinh thường:

- Tôi không so đo với mấy người nữa. Tóm lại hôm nay chúng ta cần phải thu dọn đồ đạc và rút khỏi đây ngay. Cứ nghe tôi đi, tôi cam đoan chúng ta sẽ không có bất cứ chuyện gì. Hiện tại chúng ta còn cần phải nghĩ cách để xử lý việc lệ quỷ khôi phục lại, trong khoảng thời gian này cần phải tránh né việc tiếp xúc với chuyện linh dị đặc biệt nguy hiểm. Đây là suy nghĩ vì an toàn của bản thân. Với lại, chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn cũng đã có người khác phụ trách rồi. Chuyện này đã không còn bất cứ mối quan hệ nào với chúng ta nữa, chúng ta không cần vì chút thể diện mà phải lưu lại ở chỗ này để rồi chôn thây.

Dù suy nghĩ của hắn ta có chút hơi tư lợi nhưng không thể không nói trực giác tên này vẫn cực kỳ nhạy bén. Chỉ dựa vào chút thông tin mà đã hiểu được sự khác thường ở thành phố Trung Sơn. Thế nhưng ngay khi ba người còn đang ngồi nói chuyện thì bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông.

"Reng reng!"

Bên ngoài lập tức vang lên một tiếng chuông lanh lảnh. Tiếng chuông vừa vang lên lập tức khiến cho Hoàng Phi đang ngồi chơi điện thoại di động trên ghế so pha, Lâm Lạc Mai đang nghe nhạc và cả La Tố Nhất lập tức biến sắc, đồng thời tinh thần trở nên căng cứng.

Hiện tại thời gian đang là một giờ sáng.

Lúc này bọn họ đang ở trong một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, đừng nói là người mà ngay cả chó cũng không thể nào có một con. Vì thế không thể nào xuất hiện tiếng chuông cửa được. Tiếng chuông cửa lại tiếp tục kêu:

"Reng reng!"

La Tố Nhất cau mày đi qua tầng hai.

- Hai người cảnh giác một chút, tôi đi nhìn thử xem sao.

Hắn ta có thể thông qua cửa sổ ở trên tầng hai để quan sát tình huống ở bên ngoài cửa. Thế nhưng khi hắn ta đưa mắt nhìn qua nhìn lại mấy lần ở trước sân nhưng lại không phát hiện ra bất cứ bóng người nào. Đúng lúc này có một giọng nói đột nhiên vang lên trong một góc của phòng khách.

- Không cần phải tìm đâu, tôi ở chỗ này.

Đó là một người thanh niên trẻ tuổi, nhìn qua vẫn còn có chút non nớt. Hiện tại người này đang trầm mặt bước ra từ bên trong góc nhà.

- Dương Gian?

Ngay khi nhìn thấy được dung mạo của người thanh niên kia, ba người La Tố Nhất, Hoàng Phi và Lâm Lạc Mai lập tức tỏ ra giật mình.

Chuyện xảy ra trong cuộc gặp lần trước giữa ba người và hắn vẫn còn đang hiện rõ mồn một trong tâm trí của họ.

Lần kia chỉ đến chào hỏi nhưng hành động của Dương Gian lưu lại cho bọn họ quá nhiều hoảng sợ, nhiều đến mức hiện tại vẫn chưa thể nào quên được.

La Tố Nhất lập tức chạy xuống từ tầng hai rồi hỏi Dương Gian, trong giọng nói của hắn ta lộ rõ sự khẩn trương:

- Cậu? Cậu, sao cậu có thể tìm được bọn tôi?

Dương Gian nói:

- Tôi đã phải mất khá nhiều thời gian để tìm mấy người đấy, đại khái mất khoảng mười phút đồng hồ. Vốn dĩ tôi còn tưởng ba người ở bên trong trung tâm thành phố Trung Sơn, không nghĩ tới là cả ba lại chạy trốn đến tận ngoại ô. Xem ra ba người không có ý định tham dự vào chuyện này nhỉ, nếu đã vậy thì Triệu Kiến Quốc mời mấy người đến đây để làm cái gì? Đi cổ vũ hay sao thế?

Hắn đi lại gần ba người rồi tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế sô pha.

La Tố Nhất nói:

- Đó là chuyện của chúng tôi, nó không hề liên quan gì đến cậu. Chúng tôi chỉ đáp ứng rằng sẽ đến thành phố Trung Sơn để giúp đỡ, không nói phải giúp như thế nào hết.

Dương Gian nói:

- Không muốn giúp đỡ thì thôi, có ai ép đâu. Cái đó tôi cũng có thể hiểu được mà, cần gì phải lấy cớ này cớ nọ. Thật ra tôi cũng thế, tôi không muốn chạy đến thành phố Trung Sơn, thế nhưng tình thế lại không cho phép.

Hoàng Phi châm thuốc một cách cẩn thận từng li từng tí, sau đó nói:

- Dương Gian, có hút thuốc không?

- Không cần.

Hoàng Phi cười ngượng ngùng một tiếng:

- Không biết lần này cậu chạy đến tìm chúng tôi là có chuyện gì vậy? Tôi nhớ hình như kể từ khi chúng tôi rời khỏi thành phố Đại Xương đến tận giờ cũng không hề đắc tội cậu.

Hắn ta có chút đứng ngồi không yên, dù sao với bản lĩnh hiện tại của Dương Gian, hắn muốn động thủ mà nói, ba người bọn họ sẽ không thể nào sống sót để rời khỏi chỗ này.

Dương Gian nói:

- Tôi là người không thích nói lời khách sao, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính luôn. Tôi đang gặp chút phiền phức trong chuyện linh dị lần này, có một con quỷ muốn chơi trốn tìm với tôi. Nó trốn cực kỳ kín, tôi muốn vị mỹ nữ này ra tay giúp tôi, thay tôi tìm được con quỷ kia ra ngoài. Sau đó không cần mấy người động thủ, tôi sẽ đích thân xử lý.

- Tôi cự tuyệt.

Còn không chờ Dương Gian nói xong, La Tố Nhất lập tức nói.

Dương Gian liếc mắt nhìn hắn ta một cái rồi nói:

- Vậy à? Không tính đưa ra điều kiện gì đó hay sao? Từ chối một cách dứt khoát như vậy?

La Tố Nhất nói:

- Chúng tôi biết bản lĩnh của cậu. Hiện tại ngay cả cậu mà cũng gặp được chuyện phiền phức, điều này cho thấy chuyện này không hề đơn giản một chút nào. Vì thế khả năng cao chúng tôi sẽ phải chết khi qua đó giúp cậu, chúng tôi không thể giúp cậu chuyện này được. Hơn nữa Lâm Lạc Mai cũng chỉ là ngự quỷ nhân khống chế một lệ quỷ mà thôi, số lần sử dụng năng lực lệ quỷ là có hạn. Hiện tại khoảng cách đến lúc lệ quỷ khôi phục lại của cô ấy không có nhiều nữa.

Dương Gian cười cười:

- Không giúp cũng không sao, tôi sẽ không bắt buộc. Dù sao tôi cũng không phải là loại người bất chấp tất cả đâu. Thế nhưng tôi muốn trưng dụng con quỷ trong người của Lâm Lạc Mai, trước mắt tôi cần có được sự trợ giúp của con quỷ này. Đây không phải là nhờ cậy mà là mệnh lệnh.

Sau khi nói xong, Dương Gian liếc mắt nhìn qua Lâm Lạc Mai một chút. Không cần nói cũng biết thái độ của hắn cường thế đến mức nào rồi.