Chỗ này là một ngôi biệt thự tư nhân ở ngoại ô thành phố Trung Sơn. Vị trí khá vắng vẻ, cách xa khu vực thành thị. Cũng không biết là do người có tiền nào rảnh rỗi xây nó để làm nơi nghĩ dưỡng. Tuy nhiên cách đây không lâu, căn biệt thự này đã đổi qua một người chủ khác.
Người chủ mới này là La Tố Nhất.
Thân phận bên ngoài của hắn ta là một tên phú nhị đại, không làm bất cứ chuyện gì, suốt ngày chỉ biết lêu lổng. Còn thân phận thực sự lại là thành viên của Diễn đàn Linh dị, ngự quỷ nhân. Là một người có thể tiếp xúc với chuyện linh dị, một trong những thứ mà người bình thường không thể nào tưởng tượng ra được nó là cái gì.
Thế nhưng đối với việc tỷ lệ sống sót của ngự quỷ nhân cực kỳ thấp nên La Tố Nhất vẫn có chút tự hiểu khả năng của bản thân.
Hắn ta không hề lựa chọn đơn đả độc đấu mà cùng hợp tác với mấy người bạn hắn ta quen. Như thế thì dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, chỉ cần ba người bọn họ cùng hành động, mức độ an toàn sẽ tăng lên cao hơn.
Có điều khi đến thành phố Trung Sơn hơn mười ngày, tối ngày hôm nay, La Tố Nhất lại định rời đi.
Sau khi La Tố Nhất tiếp xong một cuộc điện thoại, hắn ta vội vã trở lại phòng khách và mở miệng nói:
- Thu dọn một chút, hiện tại thành phố Trung Sơn đã không thể ở được nữa. Chúng ta phải nhanh chóng đi khỏi đây.
Bên trong phòng khách không có nhiều người, chỉ có một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ tuổi tầm hai mươi. Bọn họ vừa là bạn vừa là đồng đội của La Tố Nhất.
Lúc này Hoàng Phi đang cầm điện thoại di động để xem phim. Hắn nghe được La Tố Nhất nói như vậy thì lập tức ngẩng đầu nhìn lại với ảnh mắt kinh ngạc.
- Cái gì? Đi khỏi đây vào lúc này? Hiện tại đang là rạng sáng đấy, tôi đang định đi ngủ đây. Có chuyện gì mà khẩn cấp như thế, chờ đến ngày mai rồi đi không được hay sao?
La Tố Nhất nói:
- Thực ra tôi cùng muốn chờ đến ngày mai lắm nhưng thời gian lại không cho phép. Tình hình hiện tại của thành phố Trung Sơn đã chuyển biến xấu. Theo những tin tức mà tôi nhận được thì hình như Dương Gian đã cứu được mặt quỷ Đồng Thiến đi ra khỏi khách sạn Caesar. Nhưng mọi chuyện lại càng bết bát hơn khi có hai vị Cảnh sát Quốc tế là Quách Phàm và Phùng Toàn đang bị nhốt lại ở bên trong.
Hoàng Phi nói:
- Chỉ như thế mà cậu đã muốn đi? Có cần phải như vậy không? Hiện tại Dương Gian của thành phố Đại Xương đều chạy đến chỗ này rồi, chuyện này sớm muọn gì cũng được hắn xử lý thôi. Dù thế nào đi nữa chúng ta cũng viện binh do Triệu Kiến Quốc mới đến, lúc đầu trốn ở trong nhà xem phim, chơi game gì đó là đã không tốt rồi, hiện tại còn bỏ chạy nữa. Nếu để cho Triệu Kiến Quốc biết chuyện này thì khó mà bàn giao lắm, rồi lỡ chúng ta đắc tội bên phía tổng bộ, khiến bọ họ tuyên bố một phần lệnh truy nã thì coi như xong đời.
Ở bên phía Châu Á này, quyền lợi của tổng bộ là cực kỳ lớn. Dù là đám người ngự quỷ nhân dân gian như bọn họ phải cấp mấy phần mặt mũi, không thể làm việc một cách không cố kỵ được. Nếu không chỉ cần một cái mệnh lệnh vừa ra, thì đám người như bọn họ sẽ phải rơi đầu.
- Trước đó tôi thật sự muốn chạy đến thành phố Trung Sơn để lăn lộn mấy ngày nhưng hiện tại không thể lăn lộn bên ngoài được nữa. Anh thử nghĩ mà xem, Dương Gian đã chạy đến thành phố Trung Sơn, Đồng Thiến được cứu ra ngoài. Đúng ra đây phải là một chuyện tốt mới phải nhưng vì cái gì Dương Gian lại không lập tức chạy qua giúp đỡ khi Quách Phàm và Phùng Toàn bị nhốt bên trong? Hắn là một người cực kỳ lợi hại, chỉ vừa đối mặt với ba người chúng ta một lát mà hắn có thể áp chế được mấy con quỷ một cách nhanh chóng. Đối với loại ngự quỷ nhân này, theo lý mà nói chỉ cần hắn ra tay thì mấy chuyện linh dị cấp B hẳn là không quá khó để xử lý. Vậy mà đến tận hiện tại chuyện này còn chưa được giải quyết.
Hoàng Phi liếc mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó nói.
- Cậu suy nghĩ nhiều rồi, cậu thử nghĩ mà xem Dương Gian mới đến đây được mấy ngày, một ngày? Nói cho đúng thì ngay cả một ngày cũng chưa tới. Dù có tự tử cũng cần phải thở một hai cái chứ. Có phải là cậu sợ hắn cho nên mới cố tình tránh né không vậy?
Lúc này La Tố Nhất lập tức cười nói:
- Nói đùa cái gì vậy, tôi mà phải sợ hắn sao? Nếu không phải lần trước do tôi chủ quan thì hắn làm sao hạn chế được con quỷ trong người tôi. Trong tình trạng thiếu thốn tình báo, lại bị hắn ra tay trước chiếm mất tiên cơ thì việc đó cũng không quá khó hiểu. Nếu lúc đó mà để cho tôi ra tay trước, chắc chắn Dương Gian sẽ không thể nào dễ dàng đánh bại chúng ta.
- Tôi vẫn thấy chúng ta phải cho Triệu Kiến Quốc chút mặt mũi, cứ đi như thế này không hay lắm. Sau này bọn họ không truy cứu thì còn dễ nói nhưng nếu truy cứu thì xong rồi. Tôi không muốn bản thân bị truy nã trên phạm vi cả nước đâu. Nếu điều này để người nhà, thân thích gì đó biết được thì sau này tôi lấy mặt mũi đâu để mà gặp người nữa.
Hoàng Phi lắc lắc đầu, tính tình của hắn ta khá trầm ổn nên ngoại trừ tình huống đặc biệt xảy ra, bằng không hắn ta sẽ không bao giờ làm chuyện đắc tội với người khác.
La Tố Nhất nói:
- Nếu anh không đi, chúng ta rất có thể bị cuốn vào chuyện linh dị lần này. Tôi có dự cảm chuyện linh dị lần này không phải là chuyện linh dị bình thường được. Ngay cả Dương Gian mà Triệu Kiến Quốc cũng đã điều đến, cho thấy chuyện này không tầm thường được nữa. Thuận tiện cũng nhắc lại luôn, cái này không phải vì tôi sợ tên Dương Gian kia.
- Đây là cậu đang sợ.
Lâm Lạc Mai ở bên cạnh không thể nói chuyện, cô ta cầm một cái loa và phát ra âm thanh.