Sách bản đẹp được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
"Dựa theo kết quả những vị chuyên gia kia kiểm tra ra được, mình có thể khẳng định, hiện tại trong đầu của Đồng Thiến chắc chắn đang trống rỗng. Toàn bộ trí nhớ của cô ta đều đã bị mất đi nên đầu mới rơi vào trạng thái ngừng hoạt động. Vì thế, cách để cứu cô ta chính là đi kiếm trí nhớ về cho cô ta."
Đây chính là kết quả mà Dương Gian phân tích ra được dựa trên những hiểu biết của hắn đối với con quỷ và từ kết luận của mấy vị chuyên gia lúc nãy.
Đồng thời trí nhớ của Đồng Thiến hẳn đang nằm trong tay con quỷ kia.
Thế nhưng hệ số khó khăn của việc thu hồi lại trí nhớ trong tay con quỷ lại quá cao. Đồng thời hắn không thể nào xác định được trí nhớ mà hắn thu hồi có còn là trí nhớ của Đồng Thiến nữa hay không? Nếu lỡ trong đoạn trí nhớ này đã bị con quỷ kia thay đổi mất một ít. Đến khi đó người tỉnh lại sẽ không còn là Đồng Thiến mà là một con quỷ nô.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn nghĩ đến một việc có hệ số khó khăn cực kỳ cao nhưng lại là phương pháp cực kỳ hay để xử lý chuyện này.
"Trừ phi... Bản thân mình có thể khống chế con quỷ kia, sau đó đổi trí nhớ của Đồng Thiến trở về chỗ cũ."
Tuy nhiên suy nghĩ táo bạo này của hắn lại tồn tại một lỗ hổng vô cùng nghiêm trọng.
"Đây gần như là chuyện không thể nào làm được, con quỷ kia có thể loại bỏ được trí nhớ của người khác thì làm sao có thể bị một người bình thường khống chế? Dù mình có cưỡng ép nó kết hợp lại thì nói không chừng là quỷ khống chế người chứ không phải là người khống chế quỷ nữa."
Bởi vì không phải con người có thể khống chế được bất cứ con quỷ nào. Khống chế loại lệ quỷ có khả năng thay đổi trí nhớ này sẽ có mức độ khó khăn thất bại rất cao. Cho nên suy đoán kia của hắn hoàn toàn không có khả năng thực thi.
"Không, chỉ dựa vào chút năng lực và lượng thông tin ít ỏi này, mình sẽ không thể nào làm được chuyện này. Nhưng nếu có được sự trợ giúp của nó thì lại khác."
Dương Gian ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Sau đó móc một cái hộp bằng vàng ở bên trong cái túi đựng thi thể mà hắn luôn mang theo bên người. Bên trong chiếc hộp bị hàn kín kẽ này là một thứ mà hắn luôn luôn cảm thấy cực kỳ kiêng kỵ.
Mặc dù đã bị hàn kín nhưng giờ phút này Dương Gian lại có thể mở nó ra một cách cực kỳ nhẹ nhàng. Với sức mạnh hiện nay của hắn, hắn chỉ cần dùng tay tách nhẹ ra là được rồi.
Ngay lập tức một tấm da màu nâu, cũ kỹ được xếp lại gọn gàng bên trong hộp xuất hiện trước mặt của hắn.
Sau khi mở ra, trông nó chẳng khác gì một trang giấy cũ kỹ. Nhưng mà chất liệu làm ra trang giấy này lại là da người. Khi cầm nó trong tay sẽ có một cảm giác âm lãnh, bên trên nó còn có những vệt loang lổ tựa như một điềm xấu nào đó.
Đây chính là tấm da màu nâu.
Kể từ khi kết thúc chuyện linh dị của quỷ chết đói ở trong thành phố Đại Xương đến nay, Dương Gian chưa từng sử dụng lại nó một lần nào. Bởi vì nó quá quỷ dị, Dương Gian tự nhận rằng bản thân hắn sẽ không thể nào khống chế được. Đồng thời hắn không muốn bị thứ này nắm mũi dắt nên luôn luôn phong kín nó lại. Có điều chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn lần này lại có liên quan đến rất nhiều chuyện. Nó không còn là một chuyện linh dị cấp A đơn thuần nữa, vì thế Dương Gian mới quyết định mang nó theo.
Ngay khi mở tấm da màu nâu này ra, bên trên nó là một hàng chữ màu đen được xuất hiện.
"Tôi tên là Dương Gian, khi cậu nhìn thấy được những lời này thì có nghĩa tôi đã chết... "
Nhưng nó chỉ nói ra có chừng đó mà thôi. Đằng sau là chuyện gì thì đã bị nó loại bỏ. Dường như nó đang giấu diếm tin tức, từ chối tiết lộ ra thêm nhiều tin tức.
- Nói cho tao biết, tao phải làm như thế nào mới có thể cứu được Đồng Thiến.
Dương Gian không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề chính. Bởi vì đây cũng không phải là lần thứ nhất hắn liên hệ với nó nên có khá nhiều kinh nghiệm. Chữ viết bên trên tấm da màu nâu dần dần biến mất, tiếp đó lại chìm vào yên tĩnh, không xuất hiện thêm bất cứ tin tức nào nữa.
- Từ chối tiết lộ tin tức cho tao biết? Hay là hiện tại mày hiểu được rằng mày sẽ không thể nào lừa gạt được tao nữa nên thay đổi thái độ rồi.
Ánh mắt Dương Gian trở nên lạnh lẽo:
- Nếu như vậy mày sẽ không còn bất cứ giá trị nào đối với tao nữa. Mà mày thấy đó, đối với một thứ không còn giá trị thì tao không có bất cứ lý do nào để lưu lại cả? Lần trước tao có thể thả mày ở dưới lòng đất 10 km thì lần này cũng có thể làm lại một lần nữa. Thế nhưng lần này sẽ khác với lần trước, tao sẽ không thu hồi lại nữa đâu.
Vừa mở miệng ra đều là những lời uy hiếp, không có bất cứ lời thương lượng nào. Bởi vì không thể nào mềm lòng khi liên hệ với những thứ đồ vật quỷ dị như thế này được.
Kết cục của Triệu Khai Minh vẫn còn hiện rõ mồn một ở trước mặt của Dương Gian, hắn không thể nào để cho chuyện đó lặp lại lần thứ hai.
Đến lúc này, có vẻ như tấm da màu nâu đã phải lựa chọn cách thỏa hiệp với hắn. Hẳn cảm thấy thái độ lần này của Dương Gian khác xa trước kia.
Trước kia chỉ là uy hiếp giả, còn hiện tại trong đầu Dương Gian lại thực sự có ý nghĩ từ bỏ thứ này. Dù sao hắn vẫn còn tủ quỷ để làm lá bài tẩy.