Chỉ là Dương Gian cũng biết biết một điều rằng, sự tồn tại của tủ quỷ cũng là do tấm da màu nâu tiết lộ cho hắn.
Phía sau sự sắp xếp này là cái gì thì không có một ai biết được.
Trên tấm da màu nâu dần dần hiện ra chữ viết màu đen. Những chữ này giống như có ai đó dùng mực ẩn hình để viết lên vậy. Nốn dĩ nó đã tồn tại từ trước, còn sự xuất hiện lúc này là do lớp ẩn hình kia bị biến mất.
"... Một ngày này, tôi đi vào bên trong thành phố Trung Sơn vì lo lắng đối với con quỷ nào đó. Mặc dù tôi không quá nguyện ý muốn đi làm chuyện này nhưng tôi biết sự tồn tại của Triệu Lỗi là một mối uy hiếp tiềm ẩn cực kỳ to lớn."
"Nếu tôi nhớ không lầm thì chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn hẳn có tên gọi là đầu người kinh khí cầu, đây là một loại nguyền rủa cực kỳ đáng sợ. Bất cứ người nào nhiễm phải lời nguyền rủa này đều không thể thoát khỏi được. Nhưng lúc đó thứ tôi quan tâm lại không phải chuyện này mà là chuyện của Đồng Thiến."
"Mặt quỷ Đồng Thiến bị tập kích ở bên trong khách sạn Caesar, đồng thời hình như mặt quỷ đã bị đoạt mất, trí nhớ cũng bị cướp. Việc này khiến cô ta trở thành người thực vật."
"Đúng ra lúc đó tôi nên nghĩ cách để cứu lấy cô ta, nhưng tôi hiểu chuyện này không thể nào thực hiện dễ dàng. Nếu muốn cứu được Đồng Thiến, tôi nhất định phải tìm được tờ báo có in hình khuôn mặt của cô ta về. Chính tờ báo quỷ dị kia đã cướp đi trí nhớ của cô ta. Chỉ cần tôi có thể kiếm nó về, sau đó đắp lên mặt của cô ta thì cô ta mới có thể tỉnh lại được."
"Tuy nhiên lúc đó tôi không thể nào làm được vì tờ báo kia vẫn còn nằm trong khách sạn Caesar, bên người của con quỷ kia. Nếu muốn cứu lại cô ta cũng tương đương với việc tôi lại phải mạo hiểm đi vào bên trong khách sạn một lần nữa. Nhưng đó lại không phải là lựa chọn sáng suốt, bvì sau đó tôi mới hiểu ra được, trong khách sạn vẫn còn tồn tại con quỷ nguy hiểm hơn cả con quỷ đó."
"Tôi không thể nào kinh động đến... "
Đoạn văn này che kín hết toàn bộ tấm da màu nâu. Bên trên nó không còn chỗ để viết tiếp nữa. Vì thế nội dung chỉ đến được đây, sau đó nó cũng im bặt luôn, không có thêm bất cứ thông tin nào nữa.
Mặc dù mấy câu lòng vòng được thêm thắt quá nhiều nhưng tấm da màu nâu vẫn tiết lộ cho hắn hai tin tức cực kỳ quan trọng:
"Thứ cướp đi trí nhớ của Đồng Thiến không phải là con quỷ kia mà là tờ báo màu đỏ. Thứ hai là ở bên trong khách sạn Caesar còn có một con quỷ khủng bố nào đó mà hắn chưa thấy."
Dương Gian lập tức trầm ngâm.
"Tìm được tờ báo đã cướp lấy trí nhớ của Đồng Thiến, sau đó đắp nó lên trên mặt cô ta một lần nữa thì có thể lấy lại trí nhớ giúp cô ta được?"
Điều này cùng với những gì hắn suy đoán không khác nhau lắm. Nhưng cái khó ở đây là hắn làm thế nào để biết được là trí nhớ của Đồng Thiến vẫn còn hoàn chỉnh mà chưa bị thay đổi chứ.
Ngay khi Dương Gian suy nghĩ đến vấn đề này, tấm da màu nâu cực kỳ phối hợp xóa bỏ hết toàn bộ chữ viết lúc này, rồi hiện ra chữ viết mới.
"... Lúc ấy tôi cũng không thể biết được trí nhớ của Đồng Thiến đã bị con quỷ kia thay đổi hay chưa. Điều tôi lo sợ chính là sau khi tôi lấy lại được trí nhớ giúp cô ta, thứ tỉnh lại không phải là Đồng Thiến mà là quỷ nô bị lệ quỷ khống chế. Đó không phải là điều mà tôi muốn."
"Vì để giải quyết được chuyện này, tôi sẽ phải tìm ra được con quỷ đầu nguồn kia, sau đó hạn chế nó. Tiếp đó tôi mới có thể ép nó sửa đổi trí nhớ của Đồng Thiến theo ý muốn của tôi. Chỉ là việc này rất nguy hiểm..."
Đoạn văn viết đến đây lại tiếp tục dừng.
"Nói đi nói lại nhiều như thế thực chất cũng quay lại điểm ban đầu? Mấu chốt của tất cả những chuyện này đều chỉ được mở khi mình đối phó được con quỷ kia."
Dương Gian có cảm giác bản thân đã nhận được đáp án nhưng tất cả những thứ này lại là một vòng tròn luẩn quẩn. Nhìn qua thì thấy hắn đã lấy được đáp án, thực chất lại không có.
Hắn muốn cứu Đồng Thiến để thu thập tình báo nhằm đối phó với con quỷ kia nhưng muốn cứu cô ta tỉnh lại thì hắn lại phải xử lý được con quỷ kia trước. Cứ như vậy việc này lại lâm vào vòng luẩn quẩn, nếu hắn có thể xử được con quỷ kia thì việc cứu lấy Đồng Thiến để thu tập thông tin không còn quan trọng.
Phương pháp này của tấm da màu nâu quá gân gà, Dương Gian híp mắt nhìn tấm da màu nâu trong tay.
"Đúng là thứ khó chơi."
Cùng liên hệ với thứ này cũng chẳng khác gì đang đọ sức lực và trí lực với nó. Người bình thường đúng là không thể nào ăn nổi.
Nếu không, trước đây khi Dương Gian quyết định treo cổ ở phía trước tấm gương quỷ, hắn cũng không đem nó đưa cho Trương Vĩ, để cho hắn ta đưa lại cho Vương Tiểu Minh nếu hắn bị chết.
Trong số những người mà Dương Gian từng quen biết, có lẽ chỉ có mỗi mình Vương Tiểu Minh là đủ tư cách để nói chuyện cùng tấm da màu nâu. Còn những người khác đều không đủ tư cách, trước sau gì bọn họ cũng sẽ bị thứ này lừa đến chết.
Ngay khi hắn lâm vào trầm tư, chữ viết bên trên tấm da màu nâu lại biết mất rồi nổi lên một hàng chữ mới. Đây là một lần chủ động tiết lộ tin tức cực kỳ hiếm thấy của thứ này.
Nhưng ngay khi nhìn thấy được tin tức được tiết lộ, trên mặt của Dương Gian lập tức tỏ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.
"... Chuyện của Đồng Thiến khiến tôi ý thức được một điều, với tình huống lúc đó rất có thể tôi sẽ khống chế được hai tấm mặt quỷ một cách hoàn mỹ. Mặc dù điều kiện đạt được điều này có chút hà khắc nhưng nếu có thể thành công thì tôi sẽ có được một cấp dưới cực kỳ mạnh. Đồng Thiến bị mất trí nhớ nhưng có đủ tư cách để khống chế hai tấm mặt quỷ, một khi cô ta khống chế thành công. Đồng thời tôi có thể thông qua việc sửa đổi trí nhớ khiến cho cô ta trung thành tuyệt đối đối với tôi."
"Hiện tại để đáp ứng được điều kiện này, tôi cần phải hạn chế được con quỷ kia trước."
Phía dưới là một phương pháp đặc thù được nó ghi ra.