Dựa vào ánh mắt chuyên nghiệp của ông ta, Tiễn Chí Cường không khó để biết được bệnh trạng của Đồng Thiến không nghiêm trọng cho lắm. Tóm gọn lại mà nói bệnh tình của Đồng Thiến cũng chỉ gói gọn trong mấy vấn đề như sau, mất máu quá nhiều, bộ phận da đầu bị tổn thương và một vài chỗ bị gãy xương… mà mấy cái này không quá khó để chữa trị. Điều duy nhất khiến cho ông ta cảm thấy bó tay chính là bộ não của Đồng Thiến.
Dương Gian hỏi:
- Đầu của cô ta bị làm sao thế? Có nặng không?
Tiễn Chí Cường nói:
- Không, đây cũng không phải là nguyên nhân chính. Tôi đã kiểm tra đầu của cô ấy rồi. Đầu của cô ta cũng không có chịu quá nhiều tổn thương, diện tích da đầu bị tổn thương cũng không có lan rộng đến trong đầu. Nhưng cả ngày hôm nay chúng tôi đã dùng hết toàn bộ thiết bị máy móc để quét não bộ của bệnh nhân. Điều kỳ quái là chúng tôi không phát hiện ra được sóng điện não của cô ấy.
- Ừm, thẳng thắn mà nói thì não bộ của bệnh nhân đang rơi vào trạng thái tử vong rồi. Loại tình trạng này chỉ xuất hiện ở trên người đã chết. Thật sự xin lỗi, dù hình dung này có chút không quá lễ phép nhưng lại chính xác nhất. Cho dù người đã rơi vào trạng thái thực vật mấy chục năm thì sóng điện não của bọn họ vẫn còn ở trong trạng thái hoạt động.
- Theo y học, việc kết luận một người nào đó đã chết hay chưa đều sẽ dựa vào não bộ của người đó có còn hoạt động nữa hay không. Cũng chính là như lúc trước tôi nói là não đã chết. Nhưng người bệnh này thật sự kỳ quái, dù não của cô ta đã rơi vào trạng thái tử vong nhưng thân thể lại vẫn duy trì sự hoạt động bình thường. Nếu không phải là như thế thì có lẽ tôi đã ký một bản chứng minh rằng cô ta đã chết rồi.
Ở bên cạnh có một chuyên gia khác góp lời.
- Bác sĩ Tiễn, có lẽ hiện tại đại não của bệnh nhân đang ngủ đông ở chiều sâu. Cì thế sóng điện não sẽ dao động ở tần suất rất nhỏ. Ngài có muốn chúng ta kiểm tra lại không?
Một người khác nói:
- Cũng kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần. Ngay cả một chút sóng điện não cũng chẳng kiểm tra ra được. Đây có lẽ là một điều bí ẩn trong y học mà chúng ta chưa có lời giải.
Dương Gian nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa mấy người thì nhíu mày. Bởi vì điều này không quá khó hiểu, đơn giản là Đồng Thiển đã trở thành ngự quỷ nhân.
Quả thật, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Như vậy Đồng Thiến hẳn phải ở trong trạng thái hôn mê mãi mãi cho đến khi cơ năng của thân thể bị ngừng lại và chết trên giường bệnh.
Dương Gian đột nhiên chen lời vào:
- Được rồi, tôi cũng đã hiểu được đại khái tình trạng của cô ấy. Chuyện này đã khiến cho mấy vị giáo sư vất vả. Nếu có thể mà nói, tôi muốn ở lại một mình với bệnh nhân một lát, có thể làm phiền mấy vị giáo sư đi ra ngoài một chút không?
Bác sĩ Tiễn gật gật đầu.
- Cái này đương nhiên được.
Chỉ một lát sau, tất cả những chuyện gia, bác sĩ đầu ngành y đều lục tục đi ra ngoài hết sạch.
Thực ra không phải y thuật của bọn họ không có giỏi, mà vì chuyện mà bọn họ đang đụng phải này lại quá đặc biệt. Việc phẫu thuật chỉ có thể chữa trị cho thân thể của Đồng Thiến tốt hơn nhưng không thể nào chữa khỏi được triệu chứng cổ quái này.
Chờ đến khi những người khác rời đi hết, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại Dương Gian, Trương Cao và Đồng Thiến đang nằm trên giường bệnh.
Trương Cao dò hỏi với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc:
- Dương Gian, dù tôi không hiểu được nhiều về những chuyện này nhưng tôi thấy chuyện mà tôi muốn hỏi có chút ngu ngốc. Chỉ là tôi vẫn muốn hỏi một câu, cậu có thể giải quyết được tình trạng này của Đồng Thiến hay không? Dù sao đi nữa, Đồng Thiến cũng là Cảnh sát Quốc tế của thành phố Trung Sơn. Nếu cậu có thể tìm ra cách cứu giúp cô ấy thì tôi mong Dương Gian cậu hãy giúp đỡ hết sức mình.
Dương Gian liếc mắt nhìn hắn ta một cái rồi nói:
- Có một số việc không phải nhờ vào sức người mà thay đổi được. Hiện tại tôi chỉ có thể nhìn thử một chút về tình huống của Đồng Thiến mà thôi. Nếu không được thì chắc cả đời này của cô ta cũng chỉ có thể thế này. Dù sao anh cũng biết rồi đó, loại người như chúng tôi có tỷ lệ tử vong cực kỳ cao. Ngay tại thời điểm trở thành ngự quỷ nhân, sinh mạng cũng bắt đầu tiến vào quá trình đếm ngược, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết. Đồng Thiến cũng thế, mà tôi chẳng khác hơn được bao nhiêu.
Trương Cao gật đầu nói:
- Cái này thì tôi hiểu.
Dương Gian nói:
- Để tôi ở lại một mình một lát đi.
- Vậy tất cả đều nhờ cậy cả ở cậu.
Trương Cao nói ra với giọng điệu cực kỳ thành khẩn, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Giờ phút này ánh mắt Dương Gian lại chuyển qua thân thể của Đồng Thiến đang nằm hôn mê bất tỉnh trên gường. Đối với việc cứu lại Đồng Thiến, hắn không có bao nhiêu chắc chắn. Nhưng dù sao mọi chuyện đã thành như vậy rồi, đáng để hắn thủ một chút xem sao. Nếu như Đồng Thiến có thể tỉnh lại thì chuyện tiếp theo của hắn sẽ càng thuận lợi hơn. Nhưng việc cứu cô ta như thế nào đây mới gọi là nan đề.
Bởi vì đây cũng không phải việc có thực lực liền làm được, cái này cần phải có cách.