"Cậu có thấy được không? Chỗ bọn họ tới là khách sạn Caesar, nơi mà lần trước khi cậu kết hôn có chạy qua đó một lần đó. Tôi nhớ nhà của cậu cách đó gần lắm. Tôi có thể khẳng định với cậu rằng trong khách sạn này chắc chắn có quỷ. Cậu có nhìn thấy những đường dây cảnh giới kia không? Bên cạnh có cả cảnh sát cầm súng canh gác đó."
Đới Dũng cười cười, sau đó đáp lại người bạn kia.
"Cậu chỉ chụp tùy tiện đâu đó một bức hình rồi bảo người ta đi bắt quỷ, sao cậu không chụp ảnh về một người đạo sĩ đi, có lẽ tôi sẽ tin tưởng đó. Với lại tuổi tác của cả hai người trong ảnh cộng lại đã bằng 30 chưa nhỉ?"
Người bạn kia có vẻ sốt ruột khi nhắn tin lại ngay lập tức.
"Đừng có không tin, người này được điều động đến từ thành phố Đại Xương. Tin tức cụ thể ở trong này là gì thì tôi không biết nhưng đoạn thời gian trước ở thành phố Đại Xương có lan truyền tin đồn rằng ở đó có quỷ. Hiện tại người này đã được điều tới từ thành phố Đại Xương thì cậu cũng hiểu rõ sự nghiêm trọng của chuyện này. Cậu mau tranh thủ thời gian chạy đi. Trước mắt số lượng người biết được tin tức này còn chưa có nhiều. Tôi cũng chỉ nói cho mấy người bạn bè, anh em thân thích biết thôi."
Mặc dù lần hành động này của Dương Gian đều được giữ bí mật cấp độ cao nhưng chỉ cần hắn tiếp xúc với người khác thì sẽ lộ chuyện ra thôi. Không có bức tường nào là không lọt gió hết.
Dù sao những người nhân viên tham gia vào chuyện này cũng có gia đình riêng của họ. Nếu bọn họ đã biết được những thông tin liên quan đến việc chuyện linh dị xảy ra thì dù có bị xử lý vì tiết lộ thông tin, bọn họ cũng sẽ mạo hiểm tìm cách để gửi tin tức cho người thân của họ. Mạng lưới người thân thì rộng lắm, thế là một truyền mười, mười truyền trăm, có rất nhiều người nhờ cách thức vụng trộm này nên đã biết được chuyện khách sạn Caesar có quỷ. Mà đây cũng không phải là chuyện linh dị của quỷ chết đói, toàn bộ thành phố bị phong tỏa, chỉ cần là người biết được tin tức này đều sẽ bỏ chạy hết sạch.
"Được, được rồi, không nói chuyện này nữa. Tôi phải nấu ăn đây. Lần sau lại trò chuyện tiếp."
Đới Dũng chỉ đáp lại một câu qua loa cho xong chuyện rồi bỏ điện thoại xuống.
Tin tức ngầm kiểu này hắn ta cũng đã nghe nhiều rồi. Nếu mà hắn ta tin tưởng thì đã tin từ lâu. Hiện tại dù là có người thân hay bạn bè gì đó chạy đến để nói cho hắn biết. Hắn ta cũng sẽ không bao giờ thay đổi lập trường của bản thân. Trừ phi tự bản thân hắn ta trải qua chuyện này mới được.
Thế nhưng, có một số việc không thể để đến khi tận mắt chứng kiến rồi mới tin tưởng được. Bởi vì một khi chứng kiến được chuyện này thì cũng đồng nghĩa với khủng bố cùng từ vong đã buông xuống, đến lúc đó có tin hay không không quan trọng nữa. Kết cục đều giống nhau.
Đới Dũng bưng lấy bát đồ ăn vừa mới được xào và đi từ trong phòng bếp ra.
- Nhạc Nhạc, ăn cơm thôi.
Thế nhưng hắn ta phát hiện ra, vốn con trai Nhạc Nhạc của hắn vừa mới ngồi trên ghế xem phim hoạt hình thì nay đã không thấy đâu.
Sau khi tìm một hồi, hắn ta mới phát hiện ra Nhạc Nhạc đang đứng trên ban công. Đồng thời nó đang đứng trên một cái ghế đệm, cả người nhoài ra bên ngoài ban công. Hắn ta sợ quá nhanh chóng chạy đến ôm lấy đứa bé.
Đới Dũng tức giận quá phải quát to với đứa con.
- Không phả cha đã dặn con rất nhiều lần rồi à, không thể leo trèo lên cửa sổ. Nếu không cẩn thận để ngã xuống thì sao.
Nhạc Nhạc chỉ chỉ tay ra ngoài cửa sổ và nói:
- Nhưng mẹ vẫn còn ở bên ngoài. Con muốn mở cửa sổ để mẹ bay vào.
Đới Dũng lập tức kinh hãi, hắn ta lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng ngoài đó chỉ là một mảng không gian tối đen như mực, không còn thứ gì nữa.
Chỗ này là tầng thứ 18, đã được coi là cao rồi. Sao lại có người ở bên ngoài được.
Đới Dũng lập tức nói:
- Nhạc Nhạc, chắc chắn là con nhìn nhầm rồi, mẹ con không có ngoài đó đâu. Mẹ đang chơi mạt chược phía dưới, để cha gọi điện bảo mẹ về ăn cơm với con nhé.
Sau đó hắn ta đứng dậy đi lại để đóng cửa sổ. Thế nhưng ngay khi hắn ta vừa mới đóng thì lập tức có một thứ khiến hắn ta phải lặng người trong chốc lát.
Bên ngoài, đại khái khoảng hơn 20 mét có một thứ gì đó đang trôi nổi. Trông nó giống như một cái bóng bay nhưng vì tối quá nên hắn ta không thấy rõ lắm.
Nhưng mà cái thứ đen sì sì này lại đang lung lay ở giữa không trung. Khi nó di chuyển lên một đoạn, nhờ có ánh đèn ở trong nhà chiếu trúng nó. Hắn ta lập tức thấy được một khuôn mặt trắng bệnh của phụ nữ. Khuôn mặt này giống y như đúc với vợ của Đới Dũng.
Không, đây chính là vợ của hắn ta. Bởi vì hắn ta thấy được chiếc khuyên tại quen thuộc.
- A!
Là một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi nhưng giờ phút này Đới Dũng lại phải té lăn trên mặt đất. Khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi, hai chân mềm nhũn, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Bởi vì thứ kia chỉ có mỗi chiếc đầu người, còn phần dưới không có thứ gì khác nữa, nó cứ như là một chiếc bóng bay đang trôi nổi trên không trung.
Chuyện linh dị đầu người kinh khí cầu của thành phố Trung Sơn đang được đồn đoán kia là thật?
Không có thời gian cho Đới Dũng kịp suy nghĩ xem chuyện này là chuyện gì thì bên ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một cơn gió. Kỳ lạ thay chiếc đầu người vợ này của hắn ta lại phiêu lãng theo làn gió và bay về phía này một cách chậm rãi. Sau đó nó bay qua cửa sổ, tiến vào trong phòng, đồng thời không biết vô tình hay cố ý mà thứ này lại bay sát về phía hắn ta.
Trong cơn sợ hãi, Đới Dũng lập tức kéo lấy người con trai của hắn ta để bỏ chạy. Chạy khỏi đây, rời khỏi tòa thành thị này.
Thế nhưng ngay khi nhìn về phía bên cạnh, Đới Dũng lập tức phát hiện ra đứa con trai của hắn ta lại đứng yên tại chỗ mà hắn ta kéo không nổi.
Trên cổ của nó đã không còn đầu nữa rồi, cái đầu của nó giống như một quả bóng bay vậy, đã bay khỏi chiếc cổ.
Tuyệt vọng, hoảng sợ khiến cho Đới Dũng phải thét lên.
Nhưng chuyện linh dị như vậy lại không chỉ xảy ra trong mỗi nhà của hắn ta. Trong thành phố Trung Sơn vẫn còn đang không ngửng ấp ủ lấy khủng bố, nhà của Đới Dũng chỉ là một trong số đó.