Khủng Bố Sống Lại

Chương 594: Đới Dũng 1




Ban đêm của thành phố Trung Sơn có vẻ hơi quạnh quẽ. Đại khái là bởi vì trong thành phố có tin đồn về quỷ đang xuất hiện và lan truyền dần dần. Dương Gian quyết định sẽ rút lui tạm thời. Hắn và Hùng Văn Văn đang ở bên trogn một căn lều vải được xây dựng tạm thời để nghỉ ngơi. Dù sao cũng cân nhắc đến sự an toàn nêncách càng xa khách sạn khách sạn Caesar thì càng tốt.

Tuy nhiên, một tòa thành thị không thể nào rút lui toàn bộ người dân trong một thời gian ngắn được. Vì thế ngoại trừ phong tỏa một số chỗ ra, thì những chỗ còn lại vẫn đang sinh hoạt bình thường, nên ăn cơm cứ ăn cơm, nên đi làm vẫn đi làm, không có bất cứ thay đổi nào.

Chỉ là theo sự ấp ủ của chuyện linh dị lần này, chẳng mấy chốc mà sự yên tĩnh này sẽ bị phá vỡ.

Tổng bộ của Cảnh sát Quốc tế chắc cũng đã hiểu được vấn đề này. Nếu không bọn họ sẽ không thể nào điều động tận ba vị ngự quỷ nhân đỉnh phong là Phùng Toàn, Quách Phàm, Dương Gian chạy đến đây để giúp đỡ Đồng Thiến. Trừ ba người này ra, thậm chí tổng bộ còn mời mấy người ở bên ngoài đến giúp đỡ. Mục đích của hành động này chỉ có một thôi, đó là nhanh chóng xử lý được chuyện linh dị lần này nhằm ổn định lại cục diện của thành phố Trung Sơn.

Nhưng mà ban đêm, trên không trung của thành phố Trung Sơn, đầu người trắng bệch kia vẫn cứ trôi nổi bồng bềnh ở trên đó.

Mặc dù vì trời tối nên không có ai nhìn thấy nhưng không đồng nghĩa với việc thứ này sẽ không tồn tại.

Ở trong một khu chung cư của thành phố Trung Sơn, đa số gia đình đều đã đóng kín cửa, kéo rèm che và bật hết toàn bộ đèn lên ngay khi trời vừa chập tối.

Những tin đồn về ma quỷ đã không còn là truyền thuyết lạ lùng ở trong đô thị nữa, nó đã trở thành chuyện xảy ra ở xung quanh người. Những người dân trong thành phố Trung Sơn cũng không có ngu đến mức đó, Hiện tại là thời kỳ công nghệ thông tin phát triển, internet được phổ biến khắp từng nhà. Từng câu chuyện lan truyền trên mạng, những bức ảnh chụp cũng không ngừng được truyền bá. Chỉ là do kiến thức hạn hẹp cho nên bọn họ không biết được mức độ nguy hiểm của những chuyện như thế này mà thôi. Nếu không tất cả người dân của thành phố Trung Sơn đã sớm chen lấn nhau để thoát khỏi tòa thành thị này rồi.

Đương nhiên vẫn còn có một vài phần tử ngoan cố không thèm tin tưởng chuyện linh dị. Không phải bất cứ ai cũng có thể tùy tiện thay đổi thế giới quan của bản thân khi nghe một vài tin đồn trên mạng. Dù sao chuyện linh dị vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế của tổng bộ, chưa tạo ra thương vong trên quy mô lớn hoặc chuyện còn chua xảy ra cạnh nhà bọn họ.

Đới Dũng cũng là một trong những phần tử như vậy ở trong tiểu khu này.

Tuổi tác của hắn ta chùng ba mươi, sự nghiệp cũng đạt được chút thành tựu. Mặc dù với cái tuổi này, chút sự nghiệp đó không được coi là nhân sĩ thành công những cũng được coi là những nhân sĩ bậc trung rồi.

Chỉ là ngày hôm nay tâm trạng của Đới Dũng không được tốt, vì những tin đồn về chuyện linh dị đầu người kinh khí cầu đang lan rộng khắp thành phố Trung Sơn. Điều này làm ảnh hưởng đến công việc của hắn ta, khiến thu nhập bị giảm xuống cực kỳ nghiêm trọng.

Hiện tại Đới Dũng vừa chửi rủa cho bõ tức vừa mở cửa đi vào nhà.

- Cái quái quỷ gì mà đầu người kinh khí cầu. Vậy mà còn có thể lừa gạt được mấy ông lão bà lão kia nữa. Hiện tại đã là thời đại nào rồi mà còn nói những chuyện này. Nếu thật sự có quỷ, tôi cũng muốn nhìn xem sao. Tôi lớn như thế này rồi mà tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy quỷ.

Vừa bước vào trong nhà, hắn ta nhìn thấy đứa con tầm 5 tuổi đang ngồi trên ghế so pha xem hoạt hình.

- Nhạc Nhạc, mẹ đâu rồi? Sao chỉ có một mình con ở nhà!

Đới Dũng vào nhà, đi dạo một vòng nhưng hắn ta không phát hiện ra vợ của hắn ta đâu hết.

Nhạc Nhạc vừa xem phim hoạt hình vừa nói:

- Mẹ đi xuống dưới đánh mạt chược rồi. Cha, con đói.

Đới Dũng có chút tức giận nói:

- Đúng là bà mẹ phá của, chăm sóc có một đứa con mà cũng chăm không xong. Đã muộn như thế này rồi mà còn chưa chịu làm cơm nước gì hết.

Mặc dù tức giận thì tức giận nhưng hắn ta cũng không thể mặc kệ bỏ đói đứa bé. Vì thế hắn ta đành phải xách thân qua nhà bếp xào xào nấu nấu chuẩn bị bữa tối.

- Reng reng!

Ngay khi Đới Dũng đang nấu cơm, điện thoại của hắn ta nhận được một tin nhắn.

"Đới Dũng, đang ở nhà hả? Sao cậu còn không mau chạy khỏi thành phố Trung Sơn đi, nơi đó đang có quỷ."

Đới Dũng lập tức gửi lại cho người bạn kia của hắn ta.

"Tôi đang nấu cơm cho thằng cu ăn tối. Quỷ cái gì mà quỷ. Cậu tin mấy cái tin đồn thất thiệt này từ khi nào vậy."

"Đây là sự thật đó, tôi có quen biết với một người bạn làm trong sở cảnh sát. Cậu ta cho tôi biết ngày hôm nay có ba chiếc máy bay trực thăng bay đến thành phố Trung Sơn. Cậu có biết người đến là ai không? Bọn họ đều là những người chuyên môn bắt quỷ đó, hơn nữa một lần xuất tận những bốn vị. Chắc chắn là thành phố Trung Sơn đã xảy ra chuyện lớn rồi. Tôi cũng đã chuồn rồi. Hiện tại đang ở trên đường cao tốc, đến tận đây tôi mới dám dừng xe lại để nhắn tin cho cậu biết đó."

Đới Dũng lập tức nhắn lại.

"Mẹ kiếp, đừng có có nói với tôi là cậu chạy thật đó nhé, không định làm việc nữa à? Sắp chết đói rồi đó?"

"Ngay cả mạng đều không còn thì công việc làm quái gì chứ. Nếu cậu còn không tin thì nhìn chứng cứ đi. Đây là do người bạn kia của tôi mạo hiểm chụp lại đó."

Ở phía dưới tin nhắn này là một tấm ảnh.

Bên trong tấm ảnh chụp là một người thanh niên trẻ tuổi dắt tay một đứa bé khoảng chừng mười tuổi. Cả hai vừa mới bước xuống xe. Mà bối cảnh của bức ảnh lại là tòa khách sạn Caesar đang bị phong tỏa.

Người kia tiếp tục nhắn tin.