Ở bên trong khách sạn Caesar, nơi được coi là ngọn nguồn của chuyện linh dị.
Trên tầng thứ 4, giờ phút này Phùng Toàn đang ngồi cau mày, dựa vào bức tường để nghỉ ngơi và hút thuốc. Bàn tay của hắn ta khẽ run rẩy, không biết là do khẩn trương hay là sợ hãi.
Hắn ta rít một hơi thuốc thật dài, sau đó nói:
- Vẫn không tìm được lối ra hay sao?
Lúc này mặt của Quách Phàm cũng đã có chút đen. Hắn ta đi lại và nói:
- Không, kể từ khi đi vào đến tận giờ chúng ta đã lạc đường mất bốn tiếng đồng hồ. Đi qua đi lại vẫn cứ xuất hiện ở bên trong cái hành lang này. Nó cứ như là một cái hành lang dài vô tận vậy. Có thể là chúng ta đã tiến vào bên trong một cái quỷ vực đặc thù nào đó. Cứ đi loạ sẽ khó mà đi ra ngoài.
Phùng Toàn nói, hiện tại hắn ta cảm thấy có chút đau đầu.
- Tiếc là Dương Gian đã mang theo Hùng Văn Văn điều tra ở tầng hai. Nếu chúng ta mà cũng hành động chung với nhau thì chắc chắn không bị nhốt đâu. Danh hiệu của hắn ta là Cảnh sát mắt quỷ. Thứ đồ chơi kia là quỷ vực. Đến rạng sáng mà chúng ta còn không có cách nào để ra ngoài thì chuẩn bị cầu cứu Dương Gian thôi.
Hắn ta không sợ quỷ vực nhưng điều hắn ta sợ là bản thân sẽ bị nhốt lại trong này không thể thoát thân.
Quách Phàm mở miệng nói:
- Nếu tôi mà có quỷ nến thì tốt rồi. Như vậy tôi sẽ không cần phải trông cậy vào một tên tiểu tử không biết gì.
Phùng Toàn lắc đầu nói:
- Dương Gian không đơn giản như cậu tưởng đâu. Nhưng chuyện linh dị mà hắn trải qua đều là chuyện linh dị đỉnh phong. Hắn khá đặc biệt, nói như thế nào nhỉ. Có lẽ là vì xuất đạo từ trẻ cho nên sự dẻo dai và rất mạnh. Dù sao thì khởi đầu của cậu ta cũng không tệ. Thứ điều khiển lại là mắt quỷ có khả năng tạo quỷ vực. Tiềm lực của hắn cũng mạnh như giống như Lý Quân. Nếu hắn có thể xử lý được chuyện linh dị lần này của thành phố Trung Sơn. Như vậy sự lựa chọn và bổ nhiệm kế hoạch đội trưởng chắc chắn cậu ta đã có một chân trong đó rồi.
Quách Phàm nói:
- Bắt đầu từ khi nào mà anh lại đi nói chuyện giúp cho hắn rồi.
Phùng Toàn nói ra những nhận xét của bản thân đối với Dương Gian.
- Giữa tôi và hắn chỉ khác nhau về quan niệm thôi. Tôi thực sự rất ghét cái tính cách kia của hắn. Quá tư lợi, đây là kiểu tử tưởng điển hình của mấy người dân nhỏ bé, tham sống sợ chết, hám lợi, chỉ bo bo giữ mình. Còn những chuyện khác hắn đều mặc kệ. Mặc dù loại người như vậy sẽ có tỷ lệ sống sót rất cao nhưng tôi khinh thường loại người như hắn nhưng cũng không thể không bội phục năng lực của cậu ta được.
Đồng thời Phùng Toàn cũng không ngại thổ lộ tư tưởng và khát vọng của bản thân.
- Nếu cho tôi có năng lực của hắn. Một khi tôi trở thành đội trưởng, tôi sẽ thay đổi thế giới này. Sau đó kết thúc cái thời đại linh dị này, để cho toàn bộ thế giời khôi phục lại hòa bình. Đây mới là việc của một người đàn ông đỉnh thiên lập địa nên làm.
Quách Phàm chỉ nhìn hắn ta mà không nói bất cứ câu nào. Cì hắn ta thấy mộng tưởng của Phùng Toàn quá xinh đẹp, quá rực rỡ. Rực rỡ đến mức khiến cho người ta nghĩ nó có chút hư ảo, không dám tưởng tượng. Ngược lại cách sinh hoạt của Dương Gian lại càng thêm thực tế hơn. Chỉ vì bản thân, không vì người khác. Cách sống này cũng giống hắn ta.
Bởi vì bản thân hắn ta cũng sống như vậy.
Giải quyết chuyện linh dị, lập công, thăng chức, sống thêm càng lâu càng tốt. Như vậy hắn mới có thể hưởng thụ được sự tốt đẹp do tiền tài và quyền lực mang lại.
"Két... Rầm!"
Thế nhưng, đúng lúc này cánh cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng mở cửa. Chấm dứt sự yên tĩnh từ nãy đến giờ.
Mặc dù tiếng mở cửa không được lớn nhưng nó lại vang vọng ở trong hành lang khiến cho người ta không nhịn được phải run rẩy. Cả người vô ý thức căng cứng lại.
Phùng Toàn lập tức ngồi dậy từ dưới đất, sắc mặt thay đổi.
"Xuất hiện rồi sao?"
Trước đó bọn họ cũng đã nhận được tin tức trong khách sạn này không còn bất cứ người nào ở lại. Nhân viên cũng thế, khách hàng cũng vậy. Tất cả đều đã được sơ tán vài ngày trước rồi, không thể nào có bất cứ ai ở lại trên tầng bốn được.
- Lại không có động tĩnh nữa rồi.
Quách Phàm lắng nghe một lát nhưng hắn ta phát hiện ra không gian lại trở nên yên tĩnh như lúc đầu.
- Đi qua đó nhìn xem sao.
Phùng Toàn cẩn thận từng li từng tí đi qua nơi xuất hiện tiếng mở cửa. Hắn ta lập tức đi vào một hành lang chưa từng xuất hiện trước đó.
Phía trước vẫn là tấm thảm màu đỏ được trải rộng trên mặt đất. Xung quanh hai bên là những căn phòng khách sạn. Bên trên phòng có treo từng tấm thẻ có đánh số: Số 1, số 2, số 3... cứ thế tiếp tục dần về trước.
Quách Phàm lập tức dừng chân lại. Hắn ta không tiếp tục bước về phía trước.
- Chỗ đằng trước không còn thuộc về khách sạn này nữa.
- Vì sao cậu nói thế?
Quách Phàm lập tức phân tích:
- Thẻ phòng của khách sạn này không đánh số như thế này. Trước đó tôi đã nhìn qua tư liệu rồi, số phòng của khách sạn này đều là 002,004,006... Như vậy, Không có bắt đầu từ con số 1 như này đâu.
Phùng Toàn cau mày:
- Vùng đất linh dị hay sao?
Hắn ta cũng không cảm thấy kỳ quái, vì đặc tính của vùng đất linh dị đều là như thế này. Nhìn qua thì thấy nó rất hòa hợp với khung cảnh xung quanh nhưng có một số chỗ không phù hợp. Nếu chú ý kỹ thì lập tức phát hiện ra được sự quỷ dị, sự thần bí.
- Két!
Đúng lúc này ở bên trong hành lang lại vang lên tiếng mở cửa. Trong hành lang lập tức có một cánh cửa đang mở ra từ từ. Sau khi mở ra được mộit nửa thì ngừng.
Bên trong căn phòng truyền ra ánh đèn xuyên qua cánh cổng nửa che nửa đậy này.
Xuyên qua cánh cửa mở một nửa này có thể mơ hồ nhìn thấy được con số treo trên cửa: Số 31.
Hai người lập tức giữa yên lặng, ánh mặt bọn họ nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị mở kia. Bọn họ muốn nhìn xem ở bên trong có thứ gì chạy ra hay không.
Nhưng lại không có bất cứ thứ gì cả.
Cửa phòng vẫn như trước, ở trạng thái nửa mở nửa đóng, không có bất cứ người nào đi ra ngoài. Thế nhưng nhờ cánh cửa mở kia, bọn họ có thể phát hiện ra ở bên trong hình như có người đang đi qua đi lại. Vì ánh sáng thay đổi không ngừng.
- Có lên không?
Phùng Toàn chuẩn bị thật tốt để động thủ. Hắn ta biết nếu tiếp xúc với thứ này thì có tám chín phần mười thứ kia sẽ là quỷ.
Sắc mặt Quách Phàm hơi đổi:
- Tôi sẽ không thể chịu đựng nổi cảnh cả hai ngồi chờ ở đây đến tận sáng mai rồi cầu cứu Dương Gian. Động thủ đi, hai người chúng ta lao lên xử lý nó. Với khả năng của hai chúng ta chắc chắn sẽ không cần phải thăm dò quy tắc đâu. Cứ gặp được quỷ là nhốt lại ngay. Dù sao mức độ nguy hiểm của thứ này chỉ có cấp B. Chỉ do bên trên nghĩ đến mức độ ảnh hưởng của nó nên mới xếp thành chuyện linh dị cấp A thôi.
Phùng Toàn cũng lập tức gật đầu đồng ý.
- Tốt, vậy chúng ta cùng ra tay hành động.