Dù hiện tại đã không còn sự áp chế của quỷ dây thừng nữa nhưng thi thể này vẫn nở nụ cười quái dị. Dường như chúng không muốn từ bỏ Dương Gian một cách dễ dàng như vậy. Chúng không muốn để cho hắn rời đi, muốn hắn phải lưu lại tại đây và trở thành một trong những thành viên của đám bọn chúng.
Những luồng gió âm lãnh vẫn liên tục gào thét ở xung quanh, không ai biết chúng xuất phát từ hướng nào nhưng nó lại đang khiến cho những tờ báo nhuốm máu đỏ này tung bay về phương hướng của Dương Gian.
- Được rồi, đi thôi.
Sau khi thu hồi lại được quỷ dây thừng, Dương Gian lập tức rời đi căng tin.
Thế nhưng, ngay lúc này Hùng Văn Văn lại chỉ chỉ vào dưới chân và nói:
- Anh nhìn xuống mà xem.
Dương Gian lập tức cúi đầu nhìn. Đến tận lúc này hắn mới phát hiện ra trên mặt thảm của căng tin xuất hiện lít nha lít nhít những dấu chân màu đen. Nhưng dấu chân này xuất hiện một cách lộn xộn, không có quy tắc nào, cứ như lúc nãy có một người nào đó đang quanh quẩn một cách vô mục đích ở trong chỗ này. Riêng ở chỗ mà bọn hắn vừa đứng, những dấu chân này xuất hiện nhiều nhất.
Dường như người kia vẫn đi qua đi lại ở nơi đó để chờ Dương Gian và Hùng Văn Văn rời khỏi quỷ vực.
- Là con quỷ ở tầng thứ hai của khách sạn. Có vẻ như thứ kia là vị khách đến từ bên ngoài kia. Sau khi nó đi vào tầng hai thì chưa từng rời đi, trước đó nó bị quỷ nến hấp dẫn nên đi tới đây. Hiện tại chắc là đi rồi. May mà lúc nãy chúng ta đều đang đứng ở bên trong quỷ vực nên con quỷ kia không tìm được chúng ta. Nếu không chúng ta lại phải đối mặt với một thứ khủng bố không biết tên nào đó.
Dương Gian chứng kiến thấy trên mặt đất có cả đống dấu chân màu đen. Cuối cùng hắn phát hiện ra một loạt dấu chân cho thấy thứ kia đã bước ra ngoài căng tin.
Đồng thời hắn không còn nghe thấy tiếng bước chân nặng nề lúc trước nữa.
- Bây giờ không phải lúc quan tâm đến thứ này, chúng ta cần phải rút lui để tiếp tục thương lượng sách lược, tìm đối sách để kiếm ra Đồng Thiến. Phải kiểm tra xem cô ta đã chết hay là chưa. Nếu cô ta chết, chúng ta nhất định phải thu hồi lại được điện thoại di động định vị vệ tinh, lấy được tin tức mà cô ta để lại.
Dương Gian mang theo Hùng Văn Văn hữu kinh vô hiểm đi ra khỏi căng tin.
Đống thi thể ở sau lưng cũng không có đuổi theo hai người.
Quỷ nến có thể ngăn cản quỷ, đồng thời có thể áp chế lệ quỷ. Khi ở bên trong phạm vi bao phủ của ánh nến, hai người tuyệt đối an toàn.
Ngay khi cả hai rời khỏi căng tin, đúng như hắn dự tính, tốc độ thiêu đốt của quỷ nến lập tức chậm lại.
Điều này cho thấy rằng cả hai đã rời xa phạm vi nguy hiểm.
- Trở về đại sảnh trước đi.
Dương Gian không thổi tắt quỷ nến. Thế là hắn cầm nguyên cây quỷ nến ở trong tay và tiếp tục di chuyển ở bên trong hành lang tối tăm.
Dường như những dấu chân màu đen kia cũng đi theo con đường này, nó kéo dài đến tận cuối hành lang rồi biến mất trong một lối rẽ.
Đúng thế.
Dấu chân này biến mất, nó biến mất một cách quỷ dị.
Không biết thứ kia đã đi lên tầng ba, hay là nó vẫn còn tiếp tục bồi hồi ở tầng hai. Cũng có thể nó đã đi xuống đại sảnh, thậm chí nó đang ở bên cạnh hai người.
- Thứ kia đã đi rồi sao?
Hùng Văn Văn tỏ ra cực kỳ e ngại đối với thứ này. Hiện tại nó không sử dụng năng lực nên không biết được vị trí của con quỷ kia.
- Quỷ nến không có phản ứng, thứ này chắc chắn không ở bên người đâu. Tôi chỉ đoán là nó đang bồi hồi chỗ nào đó trên tầng hai mà thôi. Thế nhưng đây là một con quỷ không biết và cũng không phải là mục tiêu chính lần này của chúng ta. Vì thế không cần phải chú ý quá nhiều đến nó, trừ phi nó chủ động xuất hiện.
Dương Gian quan sát xung quanh một chút, hắn không thèm để ý đến xung quanh mà đi về hướng đại sảnh.
Có quá nhiều chỗ quỷ dị, hắn quyết định bỏ qua một vài thứ, không có ý định đi tìm kiếm hết, chỉ nhắm vào một vài thứ chính thôi.
Một lát sau, Dương Gian và Hùng Văn Văn đều đã trở lại tới đại sảnh.
Có vẻ chỗ này đã an toàn rồi, những thứ quỷ quái kia cũng không bám theo. Vì tốc độ thiêu đốt của quỷ nến đã đạt tới tốc độ chậm nhất có thể của nó.
Đến tận lúc này Dương Gian mới thổi tắt quỷ nến đi.
Ngay lập tức ánh sáng màu xanh lục biến mất.
Hắn quay đầu nhìn xem hành lang tối tăm. Không có bất cứ thứ quỷ dị nào xuất hiện. Những tiếng cười khiến người ta phải sợ hãi cũng đã biến mất.
Dường như lần giao phong thứ nhất giữa Dương Gian và con quỷ kia đã dừng lại tại đây.
Cả hai đều không có ai làm được gì được đối phương.
Nhưng Dương Gian biết, lần này người phải chịu thiệt thòi là hắn. Bởi vì thứ mà hắn đối mặt là quỷ, còn hắn chỉ là con người. Một khi giao tranh không thành công thì đó đã là thất bại của hắn rồi, đơn giản là do hắn không thể nào giao tranh mãi được.
Tạm thời loại bỏ ý nghĩ này khỏi đầu.
Hắn lập tức đưa mắt nhìn qua đại sảnh một lượt và phát hiện ra hai người Phùng Toàn và Quách Phàm không thấy đâu nữa. Lúc nãy hai người kia còn đang đứng tranh chấp với cô gái tiếp tân kia.
- Hai người kia đâu rồi?
Đi xuống đại sảnh xem sao.
Mặt Dương Gian tối sầm lại.
Đúng là hai người kia không có ở bên trong đại sảnh.
Hắn kiểm tra lại một chút.
Cô gái tiếp tân kia vẫn đứng yên ở chỗ đó, không nhúc nhích. Đồng thời khuôn mặt vẫn y như trước, vẻ mặt có hơi cứng ngắc.
Hùng Văn Văn có chút tức giận nói:
- Chắc chắn là bọn họ đã chạy khi nghe thấy tiếng động rồi. Chúng ta đang liều mạng với quỷ, còn bọn họ lại bỏ chạy.
- Bọn họ không bỏ chạy đâu.
Dương Gian vẫn có chút hiểu biết đối với Phùng Toàn.
Đây là một con người có dã tâm. Nếu anh ta đã xách đít chạy đến thành phố Trung Sơn sẽ không thể nào làm một cái bình xịt mà dễ dàng bỏ chạy như vậy được.
Chắc chắn chỉ còn lại hai khả năng cho chuyện này.
Hoặc là hai người này đã xâm nhập vào bên trong khách sạn để điều tra, hoặc là gặp phải nguy hiểm nào đó và bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị.
Nhưng suy đoán của Dương Gian lại có xu hướng về cái trước nhiều hơn.
Tuyệt đối là hai người kia đã xâm nhập vào bên trong khách sạn.
Bởi vì thang máy lộ ra dấu hiệu đã qua sử dụng. Lúc trước hắn có để ý thấy thang máy đang ở tầng một nhưng hiện tại nó đã ở tầng thứ tư rồi.
Nói cách khác khả năng cao là hai người Phùng Toàn và Quách Phàm đã đi lên tầng bốn của khách sạn.