- Dương Gian, dù cậu nói như thế nào đi nữa, tôi nhất định phải tham dự vào chuyện linh dị lần này. Nếu cậu không quá yên tâm về chúng tôi, thì cậu cũng có thể chạy một vòng về thành phố Đại Xương, uống một ngụm trà, lại chờ thêm mấy ngày nữa. Nếu đến khi đó mà chúng tôi bị mất tích cậu lại tiến đến, như vậy là ổn nhất rồi.
Dương Gian lập tức nói, giọng điệu của hắn đã trở nên cực kỳ lạnh lùng.
- Nếu qua thêm mấy ngày nữa mà hai người mất tích, tôi sẽ không chạy đến thành phố Trung Sơn nữa. Thứ mà con quỷ kia muốn nhắm đến là tôi, tôi sẽ không thể nào cho thứ kia có được quá nhiều thời gian để trưởng thành. Nếu đến khi đó nó trưởng thành đến cấp độ không thể xử lý. Tôi sẽ tìm ai để gánh vác trách nhiệm này đây?
Cũng giống như việc Triệu Khai Minh nuôi quỷ anh, loại chuyện này chỉ xảy ra một lần là đã đủ lắm rồi. Hắn sẽ không thể nào để cho nó xảy ra thêm lần thứ hai.
Quách Phàm đáp lại. Hắn có chút tức giận vì sự cố chấp của Dương Gian.
- Cái này không được, cái kia cũng không xong. Vậy cậu định như thế nào? Đây là tôi nể mặt mũi của cậu vì cậu đã từng xử lý được chuyện linh dị của quỷ chết đói cho nên mới nói như thế. Nếu không loại người mới như cậu còn không đủ phân lượng để tôi liếc mắt nhìn một cái chứ đừng nói đứng đây lảm nhảm với cậu.
Dương Gian lập tức đưa ra yêu cầu của hắn.
- Rất đơn giản, tôi sẽ đi vào bên trong khách sạn tìm và xử lý thứ kia. Hai người đứng ở bên ngoài chờ. Nếu tôi bỏ mạng thì hai người lại tiến lên.
- Như vậy là cậu không tính thương lượng nữa rồi. Nếu đã thế thì dựa vào bản lĩnh mà làm việc thôi.
Quách Phàm hừ lạnh một cái. Hắn ta không muốn tranh luận thêm với Dương Gian mà quay đầu nói với Phùng Toàn.
- Phùng Toàn, có lẽ chúng ta không thể nào trông cậy vào người đồng đội này đâu. Hai người chúng ta hợp lại làm một đội đi.
Sở dĩ hắn ta và Phùng Toàn ngồi đợi ở chỗ này cũng là vì bọn họ muốn liên thủ với Dương Gian để xử lý chuyện này.
Thế nhưng bọn họ không nghĩ tới là mức độ bài xích hai người của Dương Gian lại mạnh đến vậy.
Phùng Toàn suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Dương Gian, chuyện linh dị chứ không phải chuyện đùa đâu. Bất cứ ai cũng có thể chết khi đối mặt với nó, mà một khi chết, việc tranh đoạt sẽ chẳng còn ý nghĩa nào nữa. Nếu hiện tại cậu đã không thể yên tâm đối thì tôi tính thế này, chúng ta đều đi vào bên trong khách sạn, nhưng sẽ tự đi điều tra riêng. Giữa hai bên sẽ không tiếp xúc chính diện với nhau, đồng thời bảo trì một khoảng cách nhất định. Đương nhiên nếu lúc đó cậu cần sự giúp đỡ cậu có thể kêu một tiếng, tôi không phải là người không để ý đến đại cục. Được rồi, lời của tôi chỉ đến đây thôi, cậu cứ tự nhiên mà làm việc. Quách Phàm, chúng ta đi thôi.
Nói xong, hắn ta cũng không nói thêm gì nữa, lập tức cùng Quách Phàm quay người đi vào bên trong khách sạn Caesar.
Dương Gian thấy bóng lưng rời đi của hai người, trong lòng thầm mắng một tiếng.
"Cái kế hoạch đội trưởng chết tiệt gì đó đến không đúng dịp một chút nào. Đối mặt với lệ quỷ cấp độ B nhưng lại được tính là công lao cấp A, hai người kia không thể nào buông tha cơ hội này được."
Thế nhưng hắn cũng không thể nào sử dụng biện pháp mạnh để ngăn cản hành động của hai người Phùng Toàn cùng Quách Phàm được.
Một khi hắn động thủ đồng nghĩa với việc hai bên sẽ trở mặt với nhau.
Đến khi đó chuyện linh dị còn không thể xử lý mà hắn lại phải đánh nhau một trận với ngự quỷ nhân khác. Điều này không có bất cứ lợi lộc nào cả.
Với lại hai người kia đều là những ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ chứ không phải như tổ đội gân gà ba người lần trước.
Thật sự phải đánh nhau, có lẽ Dương Gian sẽ thắng, nhưng đồng thời hắn cũng tổn thất rất lớn.
Dương Gian đột nhiên có cảm giác lòng tốt của hắn đã đưa sai địa chỉ.
"Không có cách nào, mình chỉ có thể chú ý bọn họ mà thôi. Mặc dù cả hai người đều là hai tên đầu sắt, khó ưa nhưng mình không thể nào trơ mắt nhìn bọn họ chết ở bên trong khách sạn được. Nếu không đến lúc đó mình cũng chẳng khác gì "anh em nhà Hồ lô đi cứu gia gia" từng người, từng người đưa vào miệng cho quỷ nuốt."
Cũng may mà Phùng Toàn đưa ra được một biện pháp trung gian cho hai bên.
Mỗi bên tự làm việc của mình, hai bên không được chủ động tiếp xúc lẫn nhau. Nhờ đó mối quan hệ ôn hòa giữa hai bên được tạm thời thiết lập lên.
Một khi có người nào đó vượt qua hạn chế này, không nghi ngờ gì nữa, người kia chắc chắn là kẻ bị quỷ thay đổi trí nhớ. Điều này có nghĩa là Dương Gian có thể ra tay.
"Hai tên chết tiệt này chắc chắn sẽ bỏ mạng lại tại đây."