Khủng Bố Sống Lại

Chương 578: Hoàng Cương Và Phùng Toàn 2




Sắc mặt Dương Gian cực kỳ không vui khi nhìn thấy hai người Quách Phàm và Phùng Toàn đợi hắn ở trước cửa khách sạn.

Hắn cũng chẳng thèm để ý đến việc có phải là hai người kia đang ngồi ở đây để tranh đoạt công lao với hắn hay không, cũng chẳng bận tâm đến việc bọn họ còn có mục đích khác nữa. Điều hắn suy nghĩ, điều hắn quan tâm ở đây là việc có phải hai người này ngồi lại tại đây để đợi hắn là do cả hai đã bị con quỷ kia tập kích dẫn tới t rí nhớ đã bị thay đổi nên biến thành quỷ nô luôn rồi?

Thứ đáng sợ nhất laf trí nhớ của bọn họ có phải đã bị thay đổi hay chưa thì ngay cả chính bản thân bọn họ cũng chẳng biết. Con quỷ kia có thể khiến cho người tốt thay đổi hoàn toàn thành một người xấu chỉ trong một giây.

Nhân cách của những người này sẽ bị vặn vẹo một cách không kiêng nể.

Dựa vào thông tin từ bút ký của Triệu Lỗi, Dương Gian đã có thể thăm dò ra đại khái một vài quy luật của con quỷ này rồi.

Nếu những người bị thay đổi trí nhớ mà muốn che giấu việc này thì sẽ không có bất cứ ai nhìn ra sơ hở cả, chí ít Dương Gian sẽ làm không được.

Cho nên cách tốt nhất chính là cách bọn họ cho thật xa. Đợi đến khi chuyện linh dị kết thúc thì hắn mới có thể yên tâm tiếp xúc.

Dương Gian thấp giọng nói, đồng thời trong lòng cũng trở nên cảnh giác hơn.

- Hai người khong nên đến chỗ này.

- Chỗ này cũng không phải thành phố Đại Xương, địa bàn cai quản của cậu. Chúng tôi đến đây cũng là từ ý định của tổng bộ, nếu cậu muốn quản đến chuyện này thì ít nhất cũng phải đợi đến khi cậu trở thành đội trưởng. Còn hiện tại, tôi không cần thiết phải nghe theo lời cậu.

Sắc mặt của Quách Phàm có vẻ không vui, hắn ta mở miệng nói. Đồng thời trong lời nói của hắn ta để lộ ra một tin tức khá quan trọng.

Trở thành đội trưởng?

Nói cách khác kế hoạch đội trưởng mà lần trước Vương Tiểu Minh có nhắc qua đã bắt đầu thực hiện. Có lẽ tên Quách Phàm này đang khổ cực xách đít chạy đi xử lý chuyện linh dị vì muốn đạt được nhiều công lao hơn, làm tốt chuẩn bị để trở thành thành viên dự bị cho kế hoạch đội trưởng này.

Phùng Toàn đi đến, hắn ta vứt tàn thuốc trên tay đi.

- Dương Gian, tôi biết điều mà cậu đang lo lắng là cái gì. Trước đó Triệu Kiến Quốc cũng đã nói cho tôi biết rồi. Hiện tại bên trong khách sạn có một con lệ quỷ, là bạn học thời cấp ba của cậu. Người bạn này của cậu đang bị con quỷ kia thay đổi trí nhớ và biến thành quỷ nô. Trước mắt con quỷ kia đang ẩn núp ở bên trong khách sạn. Nhưng tôi cũng cần phải nói cho cậu biết rằng, tôi không bị con quỷ kia thay đổi trí nhớ, cũng chưa bị nó tập kích lần nào. Cho nên việc chúng ta cùng tổ đội với nhau chỉ có tốt chứ không có xấu.

Dương Gian liếc mắt nhìn hắn ta.

- Làm sao anh biết rằng bản thân anh chưa bị nó thay đổi trí nhớ? Ngay cả khi hiện tại anh biết được trí nhớ của bản thân anh không có vấn đề gì nhưng có thể đó là do con quỷ kia chưa có thay đổi, phải đến sau này nó mới thay đổi thì sao? Cái này làm gì có ai biết mà nói chính xác được.

Phùng Toàn nói:

- Rốt cục là cậu vẫn không chịu tin tưởng chúng tôi đúng không? Dù lối suy nghĩ kia của cậu không hề sai và cũng là điều bình thường. Nhưng cậu lại đắc tội quá nhiều người, nếu không phải lần trước tôi bị mắc kẹt ở bên trong chuyện linh dị của thôn Hoàng Cương, khiến cho tổng bộ phải tiêu tốn quá nhiêu nhân lực và vật lực để cứu tôi ra. Tôi sẽ không thể nào chủ động xin ra trận trong chuyện lần này đâu.

Dương Gian lập tức nói ra tình hình bết bát nhất.

- Một khi có ai đó phản bội. Khả năng tôi bị hố chết là rất cao. Đến khi đó Hùng Văn Văn chắc chắn sẽ chôn thây cùng tôi ở chỗ này. Chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn sẽ hoàn toàn bị mất khống chế. Lúc đó sẽ có ít nhất là bốn vị ngự quỷ nhân trở thành quỷ nô. Đồng thời có khả năng những vị ngự quỷ nhân này sẽ thẩm thấu vào bên trong tổng bộ Cảnh sát Quốc tế, tiếp đến nó sẽ kéo theo rất nhiều thành phố khác nữa... Cuối cùng chắc anh cũng có thể tưởng tượng ra được hậu quả của chuyện này sẽ nghiêm trọng đến mức nào chứ?

Nhất thời Phùng Toàn nhíu mày.

Nếu dựa theo những gì Dương Gian nói ra, chuyện linh dị lần này thật sự là khởi nguồn của một trận tai nạn. Một khi không thể dập tắt cái ngọn nguồn này, nó sẽ chẳng khác gì lửa cháy trong rừng thông, chỉ một thoáng thời gian nó sẽ bao phủ toàn bộ cả nước.

Dù mối quan hệ giữa Quách Phàm và Dương Gian không được tốt cho lắm nhưng cũng chưa đến mức độ không đội trời chung. Hắn ta vẫn muốn nghĩ cách làm dịu mối quan hệ giữa hai bên.