Mặc dù mấy lời này chỉ là lời xã giao nhưng những lời hắn nói cũng không hề sai.
Đương nhiên mục đích thực sự của Dương Gian chính là nhanh chóng xử lý chuyện của Triệu Lỗi, tránh cho con quỷ kia lại có thêm thời gian để trưởng thành.
Hùng Văn Văn lập tức đứng dậy, sau đó hăng hái vung vẩy cánh tay.
- Được, vứt mấy lời nói dài dòng, lảm nhảm kia đi. Cái gì mà trách nhiệm, cứu người, nhiệm vụ gì đó, tôi đã nghe đến phát ngán rồi. Không phải chỉ là tổ đội đi bắt quỷ thôi sao. Ông đây sẽ không sợ đâu, đi, lên đường thôi.
- Tôi nên nói cậu là nghé con không sợ cọp, hay hạnh phúc của những người ngu đây.
Dương Gian thấy bộ dạng giống như kiểu đang đánh quái thăng cấp trong game của nó mà cảm thấy có chút buồn cười.
Hùng Văn Văn hừ một tiếng:
- Tôi không biết cái gì mà nghé con không sợ cọp, tôi chỉ biết là thắng làm vua. Đích thân anh Hùng đây xuất trận, toàn bộ yêu ma quỷ quái gì đó sẽ phải chết sạch.
Dương Gian mở miệng nói:
- Đừng nói tôi không chiếu cố cậu đấy. Bất cứ chuyện gì xảy ra mà cậu làm theo y như lời của tôi, tôi sẽ có thể đảm bảo cho cậu sống sót.
Một khi tình hình có dấu hiệu chuyển biến xấu. Hắn sẽ lập tức sử dụng quỷ vực mang đứa bé họ Hùng này rời khỏi thành phố Trung Sơn ngay lập tức.
Tuy nhiên, dù đã nghĩ kỹ đường lui rồi nhưng Dương Gian vẫn không thể nào đảm bảo được rằng nó sẽ có thể bình yên vô sự được.
- Biết rồi.
Hùng Văn Văn nhìn Dương Gian, hiếm khi mà đứa bé này không có cãi lời của người khác.
Lúc này Trương Cao quay lại:
- Tôi đã chuẩn bị xong xe rồi. Đồng thời cũng thiết lập cảnh giới ở xung quanh khách sạn Caesar. Còn chuyện xác nhận thân phận người chết thì chưa có kết quả ngay được. Tôi vẫn đang tiến hành, chắc khoảng hai ba ngày nữa mới có.
Dương Gian gật đầu nói:
- Tốt lắm, vậy chúng ta lên đường thôi.
Đột nhiên Trương Cao hỏi lại:
- Có cần tài xế không? Mấy cậu cũng không quen thuộc địa bàn của thành phố Trung Sơn.
Dương Gian không thèm quay đầu lại mà chỉ nói:
- Không cần, mình tôi và Hùng Văn Văn đi qua đó là được rồi.
Hiện tại hắn bắt đầu thực hiện kế hoạch hạn chế tiếp xúc với người lạ.
Một lát sau, Dương Gian lái một chiếc xe chở hàng chở Hùng Văn Văn đi về phương hướng của khách sạn Caesar thành phố Trung Sơn theo sự chỉ dẫn của google map.
Trên xe, Hùng Văn Văn hạ cửa kính xuống, sau đó nghiêng đầu ngó lên trời và hỏi:
- Anh nói xem, con quỷ kia có thật sự ẩn núp ở bên trong khách sạn kia không?
Bên trên bầu trời vẫn là những chiếc đầu người đang nổi bồng bềnh giữa không trung, du dãng khắp nơi.
Dương Gian thuận miệng nói ra:
- Chuyện linh dị của đầu người kinh khí cầu và việc Đồng Thiến bị mất tích trong khách sạn cũng không hẳn là cùng một chuyện linh dị. Dù sao đầu của Đồng Thiến cũng chưa xuất hiện nhưng tôi lại muốn xử lý xong chuyện ở trong khách sạn đã rồi mới tính sau.
Hùng Văn Văn nói:
- Tôi biết mà, chắc chắn là do anh thích cô gái tên Đồng Thiến kia, cho nên mới muốn đi cứu cô ta. Tôi đã nói rồi, ở bên trong cuộc họp lần trước, cô gái tên Đồng Thiến này cứ nhìn chằm chằm anh từ đầu buổi đến cuối buổi, chắc chắn giữa hai người có một chân. Không trách được anh lại không nhìn vừa mắt mẹ của tôi, thì ra anh là đồng phục khống.
(Đồng phục khống: Một loại sở thích của đàn ông, như kiểu thích con gái mặc đồng phục y tá hay đồng phục học sinh chẳng hạn:)) _)
Dương Gian vỗ cho nó một cái vào trán.
- Con nít con nôi thì biết cái gì chứ.
Hùng Văn Văn tỏ ra không phục, nó nói:
- Tôi biết được hết tất cả mọi chuyện đó. Những chủ ý xấu trong bụng của đám người lớn các anh đâu có khó đoán lắm đâu.
Dương Gian lập tức im lặng, hắn không muốn tiếp tục nói chuyện với đứa bé họ Hùng này nữa, tránh cho suy nghĩ bị rối loạn.
Bởi vì hiện tại thành phố Trung Sơn đã bắt đầu quản chế giao thông nên đường đi của hai người khá thông suốt.
Một lát sau, hắn đã thấy được một tòa cao ốc mang theo lối kiến trúc của châu Âu xuất hiện trong tầm mắt. Ở gần đó có mấy đường cảnh giới, biển báo cấm bất cứ xe cộ và người đi đường vào ra khu vực này.
Đồng Thiến đã bị mất tích ở bên trong khách sạn này, cho nên khách sạn không thể nào không có vấn đề cho được. Vì vậy cách ly là cách thức ổn thỏa nhất.
Đồng thời, nơi xuất hiện chuyện linh dị đầu người kinh khí cầu đầu tiên lại chính là cái khách sạn này.
Chiếc xe thồ hàng đột nhiên vang lên tiếng bóp phanh.
Dương Gian lập tức mở cửa xe và đi xuống phía trước khách sạn.
Trong tay hắn mang theo một cái túi đựng thi thể. Ngay khi hắn và Hùng Văn Văn vừa mới xuống xe, đột nhiên nhìn thấy có hai người đang ngồi ở bên trên bậc thang ngay tại cửa ra vào của khách sạn. Cả hai người này đều đang nhìn sang bên này với khuôn mặt giống như cười mà không phải cười.
Ngay lập tức có một người thanh niên tuổi chừng hai mươi, sắc mặt tái nhợt, trên mặt có chút không vui vẻ. Người này mở miệng nói:
- Vốn tôi còn tưởng là hôm nay cậu sẽ không đến cơ đấy. Không nghĩ cậu lại đến rất đúng lúc, có phải là cậu đã nói với cấp trên là muốn điều chúng tôi rời khỏi chỗ này đúng không? Sao vậy? Có phải là muốn ôm trọn toàn bộ công lao hay sao vậy? Ngay cả Hùng Văn Văn cũng được điều đến cho cậu, tổng bộ đúng là bất công thật.
Mặt Dương Gian tối sầm:
- Quách Phàm?
Sau đó hắn đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Đây là một người trung niên, hắn ta đang hút thuốc.
Người này chính là người được hắn cứu ra từ trong chuyện linh dị của thôn Hoàng Cương, Phùng Toàn.
Vốn dĩ hai người này phải rời đi khỏi khách sạn rồi mới đúng chứ nhưng hắn không nghĩ ra được là hai người này vẫn còn ngồi trước cửa khách sạn để đợi hắn.
Như vậy là có ý gì?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Dương Gian thay đổi không ngừng.