Khủng Bố Sống Lại

Chương 571: Bảy Mươi Năm Trước




Một khi con quỷ kia thành công, Dương Gian cũng không thể nào đoán ra được thứ mà sau này hắn phải đối mặt sẽ là dạng như thế nào nữa.

Kèm theo đó, những vị Cảnh sát Quốc tế bị con quỷ kia thay đổi trí nhớ lại thành công xâm nhập vào bên trong tổng bộ của Cảnh sát Quốc tế. Sau đó nó thay đổi toàn bộ trí nhớ của tất cả mọi người bên trong tổng bộ, vậy chuyện này sẽ không còn là một chuyện linh dị đơn giản như thế nữa.

Sắc mặt Dương Gian trở nên cực kỳ âm trầm.

"Nhất định phải xử lý được con quỷ kia, làm ngay và luôn nó chưa tạo ra đại họa."

Rất nhanh, Triệu Kiến Quốc tiếp nhận lấy thiết bị liên lạc.

Giọng của anh ta đã trở nên cực kỳ ngưng trọng.

- Dương Gian, là tôi đây. Chuyện lúc nãy tôi đã nghe nói rồi, tình báo của cậu có chính xác không vậy?

Dương Gian mở miệng nói:

- Chẳng lẽ anh cho rằng sau khi chuyện linh dị kia của thành phố Đại Xương kết thúc, tôi luôn nằm nghỉ ngơi ở trong nhà à? Tôi đã truy tìm con quỷ kia mấy ngày rồi, đến tận ngày hôm nay tôi mới nhận được tin tức chính thức về con quỷ đó. Nếu không tôi rảnh hay sao mà đi hỏi thăm chuyện của thành phố Trung Sơn. Hiện tại anh nên rút toàn bộ ngự quỷ nhân ra khỏi thành phố Trung Sơn, tôi sẽ đích thân đi xử lý thứ kia. Chuyện này chỉ có tôi làm được thôi, người khác rất có thể sẽ bị nó xuyên tạc trí nhớ nếu ở dưới tình trạng không có phòng bị.

Thật ra việc hắn yêu cầu rút toàn bộ Cảnh sát Quốc tế rời khỏi đó không phải vì bảo vệ đám người kia, hắn sợ bản thân sẽ bị những người này đâm sau lưng.

Triệu Kiến Quốc nói:

- Nếu yêu cầu này của cậu được đưa ra ngày hôm qua, có lẽ tôi sẽ không do dự chút nào mà điều động những người kia đi. Tuy nhiên hiện tại tôi đã không làm được chuyện này nữa rồi. Cừa mới sáng hôm nay, đám người kia cũng đã bị mất liên lạc, đến hiện tại thời gian mất liên lạc đã là 8 giờ rồi. Ngoài ra chuyện linh dị khác của thành phố Trung Sơn vẫn chưa được xử lý xong. Ý của cấp trên rất rõ ràng, dù cho có mất liên lạc cũng phải phái người khác qua đó giúp đỡ. Đến khi nào chuyện linh dị lần này kết thúc thì thôi. Bởi vì chuyện này đã không còn chỉ là chuyện về con quỷ có khả năng thay đổi trí nhớ của cậu nữa, nó còn liên quan đến một chuyện linh dị cấp A khác. Phía bên này đã thành lập hồ sơ rồi, tý nữa tôi sẽ gửi hồ sơ cho cậu. Nếu cậu đồng ý ra tay giúp đỡ lần này, tôi sẽ yêu cầu tổng bộ điều Hùng Văn Văn đến hỗ trợ. Nếu cậu cần thêm ai làm trợ thủ thì cứ nói, tổng bộ sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu, ngay cả quỷ nến cũng vậy, cậu có quyền điều động quỷ nến.

Danh hiệu của Hùng Văn Văn là Linh Đồng, cậu ta có thể dự đoán trước được tương lai, có thể nói năng lực của cậu bé này cực kỳ quỷ dị.

Nếu để cậu bé này phối hợp với loại ngự quỷ nhân đỉnh phong như Dương Gian. Khả năng của hắn sẽ biến chất, mức độ tăng trưởng không chỉ là một cấp độ đâu. Đồng thời cũng chỉ khi Dương Gian chịu tự thân xuất mã thì tổng bộ mới dám thả Hùng Văn Văn đi ra ngoài.

Dương Gian lại lâm vào trầm mặc.

- Triệu Kiến Quốc, anh xuất thân từ quân ngũ. Hẳn anh hiểu được sự đáng sợ của chuyện này, rất có thể chuyện linh dị cấp A kai chỉ là một cái ngụy trang.

Triệu Kiến Quốc nói:

- Tôi hiểu rất rõ nhưng như vậy có tích sự gì đâu? Từ bỏ thành phố Trung Sơn à? Đây là chuyện không thể nào, lúc trước cậu cũng đã thấy rồi đó, bên trên đã phái biết bao nhiêu người chạy đến để giúp đỡ xử lý chuyện linh dị của thành phố Đại Xương. Hiện tại, chuyện của thành phố Trung Sơn còn không bết bát như vậy. Chí ít quỷ vực của quỷ còn không có hình thành, số lượng người chết vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế. Lúc này mọi chuyện chỉ chuyển biến thành xấu mà thôi. Cậu cũng hiểu ý tứ của tổng bộ, dù chuyện này có chuyển biến xấu cỡ nào đi nữa thì cũng phải xử lý nó trước khi bị mất khống chế. Tôi biết cậu vừa mới trải qua chuyện linh dị gần đây, tôi không ép cậu phải đến đó giúp đỡ. Nếu cậu đồng ý giúp thì bên của tôi sẽ tiến hành phối hợp hành động với cậu nhưng nếu cậu không muốn đi thì tôi sẽ điều động người khác qua đó để giúp đỡ.

Dương Gian suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Mức độ liên lụy của chuyện này quá lớn. Sáng mai tôi sẽ bắt đầu hành động. Anh sắp xếp máy bay trực thăng qua đưa tôi đến thành phố Trung Sơn. Còn đồng đội lần này thì để Hùng Văn Văn phối hợp với tôi đi là được.

Triệu Kiến Quốc nói:

- Những người khác thì sao? Nếu như cậu còn cần sự trợ giúp thì cứ nói, tôi sẽ sắp xếp giúp cậu.

Anh ta lo lắng nếu số lượng nhân thủ không đủ sẽ không thể nào xử lý xong được chuyện này. Dù hiện tại Dương Gian đã đồng ý ra tay, anh ta vẫn không kịp chờ đợi muốn gia tăng số lượng người đến giúp đỡ.

Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn từ chối.

- Không cần, đồng đội ngu như heo kia chỉ cần một người là đủ rồi, càng nhiều người càng phức tạp.

- Được rồi, tám giờ sáng ngày mai tôi sẽ cho máy bay riêng đến biệt thự để đón cậu.

Triệu Kiến Quốc lập tức đáp lại. Anh ta sẽ không ngu mà đi thúc giục Dương Gian lập tức hành động.

Vì anh ta biết đoạn thời gian một đêm này, chắc chắn Dương Gian cần phải chuẩn bị và sắp xếp một số thứ.

- Cứ như thế đi, tranh thủ thời gian gửi hồ sơ liên quan đến cho tôi.

Dương Gian cũng không có nói thêm gì nữa, hắn lập tức cúp điện thoại.

Giờ phút này hắn ngồi ở trên ghế so pha và nhìn chằm chằm vào điện thoại di động. Chỉ một lát sau, hắn đã nhận được hồ sơ, tuy nhiên hắn không có lập tức đọc nó mà dùng tay xoa xoa đầu.

Có lẽ cấp độ khủng bố của con quỷ này không hề cao. Nếu thực sự thì chắc là nó chỉ có thể xếp được vào nhóm lệ quỷ cấp B. Nhưng cái này lại sản sinh ra một mối nguy hiểm tiềm ẩn, mà mối nguy hiểm này lại cực kỳ khủng bố.

Lúc này Trương Lệ Cầm đi từ trên tầng đi xuống. Cô mặc một chiếc khăn tắm, tóc vẫn còn ướt sũng. Có vẻ như cô vừa mới tắm xong, dáng người thành thục của người phụ nữ được hiện ra một cách vô cùng tinh tế.

- Sao vậy? Có chuyện gì mà khiến cho cậu phải đau đầu như thế?

Dương Gian cũng không có liếc nhìn dù chỉ một chút, hắn chỉ nói:

- Không có gì, ngày mai tôi lại phải đi ra ngoài một chuyến. Nếu Chương Hoa tìm tới thì cô và Giang Diễm phụ trách xử lý đi.

Trương Lệ Cầm cũng không hỏi vì cái gì mà chỉ quan tâm nhắc nhở một câu.

- Ừm, vậy cậu đi công tác thì nhớ cẩn thận một chút.

Dương Gian lập tức nói:

- Yên tâm đi, không chết đâu.

Trương Lệ Cầm ngồi xuống ở bên cạnh người của hắn. Sau đó dựa cả người vào vai hắn, vừa cười vừa nói:

- Được rồi, lần trước cậu có đưa cho tôi món ăn kia. Tôi đã nhờ người điều tra ra cho cậu rồi.

Món ăn mà Trương Lệ Cầm nói ở đây chính là bát cơm chiên trứng được Dương Gian mang ra từ tủ quỷ.

Dương Gian nói:

- Thế nào?

Trương Lệ Cầm nói:

- Là đồ sứ Cảnh Trấn. Tuy nhiên hiện tại đã không sản xuất loại đồ sứ kiểu dáng như thế này nữa. Lô cuối cùng là vào 70 năm về trước, nó không có giá trị gì nhiều hết, vì số lượng đồ sứ thời đó được lưu lại khá nhiều.

Bảy mươi năm trước?

Lại một lần nữa công cuộc ngược dòng tìm hiểu đã chỉ mũi tên về thời kỳ Dân quốc.

Sắc mặt của Dương Gian hơi động một chút.

Lại liên luy đến thời đại kia.

Căn nhà cổ đặt tủ quỷ cũng được xây dựng từ thời kỳ dân quốc.

Tất cả đều nằm cùng một thời đại.