Ban đêm Dương Gian ở một mình trong phòng, ngồi xem xét báo cáo liên quan đến chuyện linh dị lần này của thành phố Trung Sơn cùng hồ sơ về mấy người liên quan.
Tư liệu về mặt quỷ Đồng Thiến hắn đã từng đọc qua rồi, không cần nhìn lại. Còn về hai người Cảnh sát Quốc tế khác đến trợ giúp thành phố Trung Sơn, Dương Gian cũng không có tiếp xúc nhiều, chẳng qua là do hắn thấy quen mắt.
Dương Gian nhìn thấy một phần hồ sơ khá quen thuộc.
- Lại là tên này... Phùng Toàn.
Người đến giúp đỡ thành phố Trung Sơn lần này lại là người mà hắn đã cứu ra từ trong chuyện linh dị của thôn Hoàng Cương, Phùng Toàn.
Phùng Toàn là Cảnh sát Quốc tế đời thứ nhất của thành phố Đại Xương, bởi vì chuyện linh dị của quỷ quan tài nên bị nhốt ở bên trong thôn Hoàng Cương. Đến tận khi hắn đến và phá vỡ đi sự cân bằng của cục diện này thì chuyện linh dị này mới được giải quyết và cứu hắn ta ra ngoài.
Không nghĩ tới là lần này Triệu Kiến Quốc lại phái hắn ta qua thành phố Trung Sơn.
Còn một phần hồ sơ khác cũng là của một người mà Dương Gian từng gặp mặt một lần. Lần đó là khi chuyện linh dị của quỷ chết đói kết thúc, người này đi theo Triệu Kiến Quốc vào thành phố và phụ trách áp giải quỷ chết đói rời đi, Cảnh sát Quốc tế Quách Phàm.
Phùng Toàn cùng Quách Phàm được coi là hai vị ngự quỷ nhân đỉnh phong.
Hiển nhiên là Triệu Kiến Quốc đã tốn không ít tâm tư để xử lý chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn. Anh ta đã điều động hai người có phân lượng đến xử lý.
Không chỉ thế, Dương Gian còn chứng kiến thấy danh sách ba người bên ngoài được Triệu Kiến Quốc mời đến giúp đỡ: La Tố Nhất, Hoàng Phi, Lâm Lạc Mai.
Dương Gian tự hỏi ở trong lòng.
"Ba người này có phải là ba người trong cái tổ gân gà lần trước chạy đến tìm mình không nhỉ? Nhưng hình như bọn họ là người của Diễn đàn Linh dị mà, Triệu Kiến Quốc làm thế nào mà mời được người của Diễn đàn Linh dị vậy? Chẳng lẽ anh ta và Diệp Chân, người quản lý của Diễn đàn Linh dị có vụ giao dịch sau mông gì đó?"
Tiếc là trong tay hắn không có hồ sơ liên quan đến ba con gà trong cái nhóm này. Bởi vì bọn họ không phải là Cảnh sát Quốc tế nên không thể nào lưu lại hồ sơ riêng được.
"Nếu tính cả Đồng Thiến đã bị mất tích kia thì hiện tại trong thành phố Trung Sơn có ít nhất sáu vị ngự quỷ nhân. Nếu kể thêm mình và Hùng Văn Văn sẽ đến đó vào ngày mai nữa là có 8 người... Dạng trận thế như này đến đó để làm cái gì vậy?"
"Chuyện linh dị đầu người kinh khí cầu của thành phố Trung Sơn."
Dương Gian lại tiếp tục nhìn phần hồ sơ cuối cùng.
Đây là tư liệu nói về chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn. Cên trong tư liệu cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là một số ảnh chụp hiện trường của sự việc mà thôi.
Bên trên tấm ảnh là một tòa thành thị, trên bầu trời lại trôi nổi đầy thứ gì đó màu đen.
Hắn lại kéo xuống để nhìn tấm hình tiếp theo, bức ảnh này được chụp gần hơn một chút. Đồng thời đã chụp rõ được những thứ màu đen đang trôi nổi kia chính là những chiếc đầu người với khuôn mặt tái nhợt. Trông giống như là những quả khí cầu với hình đầu người được neo ở trên không vậy, chúng cứ lơ lửng ở đó không hề nhúc nhích. Nhìn tình cảnh như vậy, Dương Gian lập tức hiểu được vì sao tên hồ sơ lại là chuyện linh dị đầu người khinh khí cầu.
"Mỗi khi trời tối, thành phố Trung Sơn sẽ có vài người chết đi một cách quỷ dị. Đầu của bọn họ giống như là khí cầu vậy, nó bay lên không trung, sau đó lơ lửng trên bầu trời của thành phố. Số lượng đầu người đang gia tăng liên tục theo từng ngày."
"Nguyên nhân gây ra chuyện linh dị: Không biết, cách thức giết người: Không biết."
Hai chữ Không biết to tướng đại biểu cho việc đây là một từ được ghi lại ở bên trong hồ sơ của lệ quỷ khi không có bất cứ tin tức tình báo nào tồn tại, cần có Cảnh sát Quốc tế mạo hiểm đi điều tra thêm.
Cũng chính vì thế cho nên Đồng Thiến mới ngã. Hiện tại sống chết còn chưa rõ.
"Dựa vào tình trạng và số lượng người chết, chuyện linh dị này sẽ có cấp độ là cấp B. Nhưng vì chuyện này không thể được xử lý một cách nhanh chóng. Đồng thời xem xét đến việc thương vong có thể sẽ còn tiếp tục kéo dài, lại có thêm sự mất tích của Đồng Thiến. Vì thế tổng bộ đã quyết định xếp nó vào chuyện linh dị cấp A."
"Mức độ kinh khủng là cấp B nhưng mức độ thiệt hại gây ra lại là cấp A. Hèn gì tên Quách Phàm kia lại chạy đến thành phố Trung Sơn."
Dương Gian đã gặp qua tên Quách Phàm này rồi. Lúc trước tên gia hỏa này tỏ ra khá bất mãn vì hắn có được công lao xử lý chuyện linh dị cấp S và nổi tiếng ở trong vòng tròn ngự quỷ nhân, sợ rằng lần này mục đích chạy đến thành phố Trung Sơn chỉ là muốn vơ vét công lao.
Dù sao sau khi bên phía tổng bộ phân chia cấp bậc xong, người giải quyết chuyện linh dị có cấp độ tương ứng sẽ được tính công lao theo cấp bậc đó.
"Nếu chỉ là một chuyện linh dị bình thường thì tốt rồi. Hết lần này tới lần khác lại có sự xuất hiện của Triệu Lỗi. Một thứ có thể thay đổi trí nhớ đang lêu lổng đâu đó trong thành phố Trung Sơn khiến cho chuyện linh dị lần này trở nên càng phức tạp hơn. Nếu mình không thể kịp xử lý trước khi con quỷ khống chế Triệu Lỗi trưởng thành, chuyện này chắc chắn sẽ trở thành một chuyện linh dị cấp S."
Sau khi xem hết toàn bộ hồ sơ, Dương Gian bắt đầu suy nghĩ xem bản thân nên chuẩn bị thứ gì cho chuyến đi ngày mai.
Một số vật phẩm tiêu chuẩn như súng lục, đạn, gậy, giấy chứng nhận Cảnh sát Quốc tế, điện thoại di động định vị vệ tinh.... Mấy thứ này chắc chắn không thể thiếu được.
Sau đó là những thứ đặc thù: Quỷ dây thừng, quỷ nến, hai thứ hắn cần phải mang theo.
Dương Gian quay đầu nhìn về phía một cái hộp nhỏ ở bên trong gian phòng. Chiếc hộp nhỏ chứa mảnh vải được con quỷ khóc mộ dùng để che mặt trong chuyện linh dị của xe quỷ.
"Mảnh vải che mặt này có cần phải mang theo không?"
Bên trên nó có hình dạng một khuôn mặt khóc. Khả năng cao là nó có quan hệ với mặt cười của Đồng Thiến.
Mà con quỷ thay đổi trí nhớ này cũng thông qua việc phục chế khuôn mặt của người khác để chiếm lấy trí nhớ của họ, như vậy có lẽ nó cũng có liên quan đến miếng vải che mặt này.
"Cầm theo đi, biết đâu nó lại có tác dụng gì đó thì sao?"
Cuối cùng Dương Gian vẫn quyết định mang nó theo. Đây là lo trước thì khỏi họa, cầm theo đó cũng không chiếm nhiều không gian. Dù không dùng đến cũng không sao, chẳng gây ra nguy hiểm gì cho hắn hết.
Sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại tất cả mọi thứ và xác nhận ra bản thân sẽ không mang thiếu thứ gì, nói rồi hắn đưa mắt nhìn về phía mặt đất.
Đương nhiên thứ mà Dương Gian nhìn sẽ không thể là sàn nhà được rồi. Đấy là vị trí mà hắn đã chốn hộp đựng tấm da màu nâu sâu hơn 10 km dưới mặt đất.
Trước khi xảy ra chuyện linh dị của xe quỷ hắn đã chôn tấm da màu nâu này xuống dưới mặt đất.
Hiện tại mọi chuyện ở thành phố Trung Sơn đều thiếu thốn quá nhiều tin tức, thêm có con quỷ có thể thay đổi trí nhớ tồn tại khiến cho tấm da màu nâu có thể tiết lộ tin tức này càng trở nên quan trọng hơn nữa... Chỉ là thứ này lại quá quỷ dị khiến hắn không thể yên tâm khi đụng tới.